Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 305. Lời tâm tình
“Dạ, còn phải ký hợp đồng ạ?” Tiểu Mã có chút bất ngờ.
“Đương nhiên phải ký hợp đồng rồi, thế thì chuyện này đối với hai chúng ta mới đều có lợi.” Chu Mẫn nửa đùa nửa thật mà nói: “Lỡ như chị không trả em tiền công thì em cũng có thể cầm hợp đồng đi kiện chị.”
“Em tin tưởng chị Chu sẽ không lừa em, hơn nữa còn có anh Triệu anh Diệp cơ mà!” Tiểu Mã vội vàng nói.
“Ký hợp đồng là việc nhất định phải làm.” Chu Mẫn nói.
“Đều phải ký hợp đồng hết đấy.” Diệp Minh Bắc nói.
Tiểu Mã vừa nghe như thế thì gật đầu: “Vậy thì ký thôi ạ.”
Buổi chiều tiếp tục chụp, ăn cơm tối xong vẫn chụp tiếp, khoảng chừng hơn mười hai giờ mới kết thúc. Tiểu Mã đói gần chết, đề nghị đi ăn cơm, kết quả bị Chu Mẫn giội cho một chậu nước lạnh.
“Ăn đêm dễ bị mập lắm, mà người mẫu thì cần phải giữ vóc dáng, em cứ như bây giờ là vừa vặn cho nên không được ăn đâu.”
Tiểu Mã kinh ngạc đến ngây người ra, làm người mẫu đói bụng còn không được ăn cơm ư?
Chu Mẫn nói: “Về sau một ngày ba bữa em đều phải tiết chế, nên ăn cái gì chớ nên ăn cái gì đều có quy định cả đấy.”
“Chị Chu, cái này, việc ăn cũng phải quản lý sao ạ?”
“Nghề nghiệp này chính là như vậy, đòi hỏi vóc người, đòi hỏi hình tượng. Đúng rồi, em còn phải rèn luyện nữa, ít nhất phải giữ vững dáng vẻ bây giờ, ăn uống là chuyện lớn đấy.”
Tiểu Mã tỏ khuôn mặt khổ sở nhìn về phía Diệp Minh Bắc, Diệp Minh Bắc cũng tỏ vẻ mặt lực bất tòng tâm.
“Thoạt nhìn thì nghề nghiệp người mẫu này hết sức nhẹ nhàng vẻ vang nhưng kỳ thực phải chú ý rất nhiều, em phải cân nhắc kỹ càng đấy. Đương nhiên, tiền lương cũng rất cao, em là người mới, công ty muốn đầu tư trên người em, ban đầu một tháng cho em năm mươi đồng, về sau sẽ xem biểu hiện của em mà từ từ tăng lên. Nhiều thì không dám nói nhưng ít nhất chị cũng có thể bảo đảm một tháng em được một hai trăm thì không thành vấn đề.”
Ban đầu nghe thế, Tiểu Mã lập tức muốn bỏ gánh không làm nữa, trước giờ chưa từng nghe nói chuyện đói mà không thể ăn cơm, nhưng nghe tới một hai trăm thì bỗng có tinh thần. Một hai trăm đấy, một hai trăm!
“Chị Chu, chị nói là một tháng chứ không phải một năm đúng không?”
“Đương nhiên là một tháng, một năm thì tức là một hai ngàn rồi!” Chu Mẫn nói.
Tiểu Mã lập tức gật đầu: “Được được, em không ăn nữa, em không ăn cơm nữa!”
Kiếm tiền bị đói thì bị đói thôi, huống hồ nghĩ đến tiền thì dường như cũng không còn đói bụng đến vậy nữa.
Đưa Tiểu Mã trở về rồi, Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn lên đường về nhà. Diệp Minh Bắc khó hiểu nói: “Vì sao em lại làm khó cậu ấy như vậy?”
“Em làm khó cậu ấy á?” Chu Mẫn kinh ngạc: “Anh không phải biết người mẫu phải giữ vóc dáng à?”
“Anh biết, nhưng cậu ấy vừa tới cứ như vậy thì không tốt lắm đâu đúng không?” Diệp Minh Bắc có chỗ băn khoăn.
Chu Mẫn lắc đầu: “Không phải, chính là vì vừa tới nên mới phải để cậu ấy hiểu được cậu ấy phải làm công việc thế nào, đó cũng là để cho cậu ấy ngẫm lại xem mình có thể làm được hay không. Lúc này mà tha thứ thì có lẽ về sau sẽ không dễ nghiêm khắc được nữa.”
“Nhưng để đói như vậy thì sẽ không xảy ra chuyện xấu chứ?” Diệp Minh Bắc khá lo lắng.
Chu Mẫn liếc xéo anh ta một cái: “Trước đây có khi nào chúng ta được ăn no không? Buổi tối nào ai mà không bị đói mà đi ngủ, cậu ta đói cả đêm thì không được ư? Chiều chuộng như vậy thì dứt khoát về nhà đi cho rồi!”
Diệp Minh Bắc nói: “Em nói đúng, nhưng mà cứ chịu đói mãi như vậy cũng không phải cách đúng không?”
“Đói là chuyện cơm bữa của người mẫu nhưng anh cứ yên tâm, bây giờ cậu ấy còn chưa có tư cách này, đây mới là ngày đầu tiên nên chụp trễ một tẹo, đợi ngày mai sẽ sớm kết thúc công việc, như vậy về ngủ thì không đói bụng nữa.” Chu Mẫn nói.
Diệp Minh Bắc rất đồng cảm với Tiểu Mã, chịu đói mà cũng còn không có tư cách, đồng thời lại càng sinh ra nỗi sợ hãi đối với nghề người mẫu này.
“Mẫn Mẫn, vì sao em không để cậu ấy mặc quần áo mà Sở Sở thiết kế, như vậy sẽ đẹp hơn mà.” Diệp Minh Bắc chuyển để tài câu chuyện.
Chu Mẫn nói: “Người Sở Sở vẽ chính là cậu ta nhưng trên giấy Sở Sở đã tô đẹp thêm cho cậu ấy. Nếu thật sự để cậu ấy mặc vào thì căn bản không thể hiện được hiệu quả khi vẽ, đến lúc đó sẽ chỉ vả vào mặt của chúng ta. Huống chi nếu như không lợi dụng trạng thái hiện tại này của cậu ấy thì về sau sẽ không còn nữa, vậy thì quá lãng phí.”
Bây giờ trên dưới toàn thân, từ trong ra ngoài của Tiểu Mã đều lộ ra vẻ thôn quê, thô ráp không có bất kỳ dáng vẻ được điêu khắc công phu. Chu Mẫn đã nhìn thấy cơ hội làm ăn, loại khí chất thôn quê này chỉ cần hoạt động tốt là có thể bán lấy tiền. Mặc dù bây giờ không phải là thời kì nào đó, nhưng thời kì thì có thể làm lại, bất kể là trước đây hay là sau này vẫn là câu nói kia, chỉ cần marketing được là tốt!
Lúc này Tiểu Mã đang thuần thiên nhiên, loại thuần thiên nhiên này đương nhiên không thể ở đó mãi, cho dù có cố hết sức giữ lại cũng không cách nào làm được, chỉ cần ở tòa thành phố lớn này thì sớm muộn sẽ thay đổi. Cho nên Chu Mẫn tranh thủ thời gian đẩy ra bộ sưu tập thời trang nông thôn để kiếm một lần trước rồi nói sau.
Mà làm như vậy cũng phải xuất phát từ việc nhìn xem Tiểu Mã có thể chịu được nỗi khổ của công việc người mẫu hay không. Nếu có thể chịu được thì chị ta sẽ bỏ tiền ra để bồi dưỡng Tiểu Mã, nếu như không được thì chị ta cũng không đến mức thua lỗ.
“... Trước khi khí chất của cậu ấy phù hợp với quần áo do Sở Sở thiết kế, chúng ta phải kéo dư luận lại, nói trắng ra chính là lăng xê, khiến cho sau khi loại đối lập mãnh liệt này xuất hiện, bất kể là trang phục do Sở Sở thiết kế hay là con người Tiểu Mã đều sẽ hấp dẫn đại chúng. Chỉ cần hấp dẫn được đại chúng thì tất cả sẽ dễ làm.” Chu Mẫn cặn kẽ giảng giải kế hoạch của mình với Diệp Minh Bắc.
Diệp Minh Bắc nghe xong thì hồi lâu vẫn không nói chuyện.
“Làm sao vậy?” Chu Mẫn thấy anh ta không trả lời bèn hỏi.
“Anh không biết nên nói như thế nào nữa.” Diệp Minh Bắc cười khổ. bảo: “Chỉ là nghe thấy thế thì cảm giác không được thoải mái cho lắm.”
Chu Mẫn nở nụ cười: “Em biết rồi, anh cảm thấy em quá vụ lợi đúng không?”
Diệp Minh Bắc cười gượng: “Anh biết em cũng là vì. . .”
Chu Mẫn khoát khoát tay, xen vào lời của anh ta: “Anh không cần tìm lý do cho em, em không có gì mà không tiện thừa nhận cả, em làm vậy là để kiếm tiền. Minh Bắc, anh hãy nhớ kỹ làm thương nhân thì kiếm tiền là mục đích duy nhất, đây là thiên tính của người làm ăn buôn bán, mà không tàn nhẫn thì không kiếm được tiền. Em nhớ có một bộ phim truyền hình, vai nam chính trong đó từng nói như thế này, thương nhân cần tính cách của sói, em thấy rất đúng, nếu như tính cách của sói không đủ thì sẽ bị ăn sạch đến mức không còn lại cặn!”
Diệp Minh Bắc kinh ngạc nhìn Chu Mẫn, trong chốc lát không biết nên nói như thế nào.
Chu Mẫn nở nụ cười, hai tay vòng quanh cổ của anh ta, ngửa mặt lên cười nói: “Làm sao thế, không chịu nổi à?”
Diệp Minh Bắc đưa tay ôm chị ta và nói: “Mẫn Mẫn, thực ra em không cần như vậy, chúng ta không cần như vậy cũng có thể sống rất tốt.”
Chu Mẫn nở nụ cười, hôn lên môi anh ta một cái: “Ngốc quá, đương nhiên là em biết, nhưng em như vậy không phải là để sống tốt hơn.”
“Vậy thì vì sao?” Diệp Minh Bắc cúi đầu dán vào mặt chị ta, ôm chặt lấy chị ta.
“Em ấy à. . .” Chu Mẫn dừng lại rồi cười nói: “Chỉ muốn trèo lêm cao hơn một chút để ngắm phong cảnh phía trên, còn nữa... muốn dẫn anh bay. . .”
Diệp Minh Bắc không hiểu ý Chu Mẫn lắm nhưng vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của Chu Mẫn bèn hôn chị ta rồi nói: “Mẫn Mẫn, không cần đâu, chúng ta không cần trèo lên cao như vậy, cũng không cần bay cao như vậy, lúc này cũng rất tốt rồi.”
“Ừ, có anh thì lúc nào cũng rất tốt.” Chu Mẫn nhìn vào mắt Diệp Minh Bắc, nói như đang thề thốt: “Minh Bắc, bất kể kiếm được bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng anh, đồng thời cho dù em có kiếm được bao nhiêu tiền mà nếu như không có anh thì cũng chẳng có nghĩa lý gì!”
Diệp Minh Bắc cảm động đến mức chết ngay lúc này cũng cảm thấy đáng giá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận