Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 307. Chơi trò chơi

Chương 307. Chơi trò chơi
“Tiểu Bạch Dương, thứ này không thể di chuyển được đâu, đây là của cha đấy!” Triệu Văn Thao rút chiếc đũa ra, chấm chút cháo nhỏ rồi bôi ở trên miệng cậu.
Tiểu Bạch Dương lập tức vươn đầu lưỡi ra liếm, còn tỏ ra ngon miệng nữa.
“Xem cái đứa tham ăn này đi!” Triệu Văn Thao lại chấm chút cháo cho cậu: “Cậu ta ở bên kia thế nào rồi?”
Diệp Sở Sở nở nụ cười: “Cậu ta nói cái gì cũng tốt chỉ là không thể ăn no.”
“Hả?” Triệu Văn Thao kinh ngạc.
“Người mẫu phải giữ vóc dáng, ăn nhiều thì sẽ mập.” Diệp Sở Sở cười nói.
“Thật đáng thương.” Triệu Văn Thao ngoài miệng nói đáng thương nhưng trên mặt lại cười, không hề có vẻ đồng cảm chút nào.
Diệp Sở Sở trông thấy dáng vẻ vô lương tâm ấy thì nổi lên ý muốn trêu chọc hắn một chút: “Em cảm thấy ngoại hình của anh cũng không tệ, không hề kém cạnh so với Tiểu Mã kia. Hay là em nói với chị ba một câu để anh cũng đi làm người mẫu nhé? Tiểu Mã nói, một tháng một hai trăm đấy, một năm là một hai ngàn. Gió không thổi tới mưa không dầm đến, thái dương cũng không chiếu đến. Mỗi ngày, không, là mỗi giờ mỗi khắc đều có quần áo mới để thay, một đám người xoay quanh anh, quạt gió, chụp ảnh, uống miếng nước cũng có người đưa tới tận mồm. Đúng rồi, thay quần áo cũng có người thay giúp. Anh nói xem việc này không tốt hơn so với anh đi buôn bán à?”
Triệu Văn Thao sửng sốt một lát rồi nhìn vợ, Diệp Sở Sở cố ý tỏ dáng vẻ rất nghiêm túc.
“Em thật sự muốn như vậy à?” Triệu Văn Thao cẩn thận hỏi.
Diệp Sở Sở trịnh trọng gật đầu.
Triệu Văn Thao ăn miếng đồ ăn, miệng nhai rộp rộp rồi nói: “Vợ à, anh đến thủ đô làm người mẫu, vậy còn em, em một mình ở nhà sao?”
“Đúng vậy, em ở nhà dỗ Tiểu Bạch Dương.” Diệp Sở Sở nói.
“Vậy vì sao em không đi theo anh?” Triệu Văn Thao nói thật nhanh: “Vợ à, thực ra ngoại hình của em đẹp hơn anh, chị ba lại làm trang phục cho nữ, nếu nói làm người mẫu thì chắc chắn là em sẽ đủ tiêu chuẩn hơn anh. Còn nữa, quần áo cũng là do em thiết kế, em sẽ hiểu phải mặc quần áo như thế nào hơn bất cứ ai. Nếu như em mà làm người mẫu thì khẳng định một tháng không chỉ một hai trăm, anh thấy một hai ngàn cũng được ấy chứ, một năm thì là một hai chục ngàn rồi. Em lại thiết kế quần áo nữa, còn có thể xem xét tận mắt người ở thành phố lớn thích mặc gì, thế thì tiền lương chắc chắn sẽ như nước lên thì thuyền lên!”
Diệp Sở Sở nghĩ tốn hơi thừa lời, đồ đàn ông thối tha: “Chiều cao của em không đủ. Chị ba nói người mẫu nữ phải một mét bảy mươi lắm cơ!”
“Không sao, đi cà kheo là được.”
“Triệu Văn Thao!” Diệp Sở Sở nổi giận.
Triệu Văn Thao cười ha ha, cười đến mức ngã ngược ra sau. Tiểu Bạch Dương cho rằng cha đang chơi đùa với mình nên cũng cười rộ lên.
“Vợ ơi, em đừng nóng giận, em vừa tức giận là anh chỉ muốn cười... Ha ha, em biết không, dáng vẻ tức giận của em y hệt Tiểu Bạch Dương.” Triệu Văn Thao cười không kìm được.
Không nói còn may, giờ vừa nói ra Diệp Sở Sở tức giận đi qua gãi ngứa cho hắn. Nếu như Triệu Văn Thao đáp trả thì Diệp Sở Sở sẽ kêu khiến đứa bé phải ngã xuống nên Triệu Văn Thao không thể đáp trả được.
Nhưng Tiểu Bạch Dương lại cười khanh khách.
Khỉ nhỏ dường như đã quen với việc ba người này thường xuyên lên cơn rồi nên lần này không gia nhập vào mà bình tĩnh ngồi ăn cơm xem náo nhiệt, còn nhân lúc ăn miếng thức ăn trên mâm lớn, nhìn thấy không bị phát hiện thì hai vai vui sướng không ngừng lắc lắc.
“... Vợ ơi anh không được nữa rồi, anh sai rồi, đừng quậy nữa, còn quậy nữa là anh vui đến ngu luôn đấy!” Triệu Văn Thao vừa cười vừa thở hồng hộc.
Diệp Sở Sở buông tha cho hắn: “Ai bảo anh nói em như vậy! Đáng đời!”
“Vợ à, là em nói anh trước.” Triệu Văn Thao rất ấm ức.
Diệp Sở Sở sửa lại tóc tai, ngồi lại xuống trước bàn và nói: “Em nói sai à, làm người mẫu tốt biết bao!”
Triệu Văn Thao bật cười, nói: “Kẻ tham ăn như anh mà đi làm người mẫu thì ba ngày đã bị chị ba của em đuổi đánh ra ngoài rồi!”
Đừng nói cái khác, chỉ mỗi chuyện ăn uống điều độ này thôi hắn đã không chịu được rồi, huống chi còn cả ngày quay vòng trong phòng không ngừng bị chụp ảnh, vậy thì không phải sẽ phát điên hay sao!
“Vợ ơi, đời anh thích hợp với buôn bán, những thứ khác thì không được, nhiều tiền hơn nữa cũng không làm được.” Triệu Văn Thao bổ sung thêm.
Không phải là không làm được mà là không làm tiếp được. Diệp Sở Sở biết tính tình chồng mình, cô nói như vậy chỉ là để trêu chọc hắn, không ngờ tới cuối cùng lại bị chồng trêu chọc, câu đi cà kheo kia khiến cô nhớ tới là nổi cáu.
“Anh chê vóc dáng em thấp mà.” Diệp Sở Sở tức giận tính sổ.
Triệu Văn Thao bèn vội xin tha: “Vợ à, chúng ta không dính dáng đến chuyện như vậy, sao em còn lật sổ tính nợ nữa chứ?”
“Chuyện mới vừa xảy ra mà sao đã trở thành lật sổ tính nợ rồi?” Diệp Sở Sở nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Triệu Văn Thao không thể làm gì khác hơn là nói: “Được, vợ ơinh không lật sổ tính nợ, là do anh sai, anh tuyệt đối không có ý kia, anh chỉ thuận miệng nói thôi. Còn nữa, vợ ơi, anh cảm thấy quy định người mẫu nữa phải cao một mét bảy mươi lăm là không hợp lý, dù sao thì không phải tất cả phụ nữ đều cao một mét bảy mươi lăm, thế những người một mét tư, một mét hai thì sao? Người ta không mặc quần áo hay sao? Hơn nữa, một người phụ nữ cao như vậy để làm gì chứ? Vợ thế này rất đẹp, không cao không thấp, vừa vặn!”
Triệu Văn Thao bắt đầu nói lời dễ nghe, Diệp Sở Sở dần dần thấy thoải mái. Đương nhiên cô biết Triệu Văn Thao không cố ý nhưng không phải phụ nữ đều khá nhỏ nhen hay sao, thuận theo là tốt rồi.
“Thế còn tạm được!”
Diệp Sở Sở hài lòng, bắt đầu ăn cơm nhưng nhìn đồ ăn không phù hợp, thiếu một miếng. Cô nghĩ tới điều gì, quay đầu nháy nháy mắt nói với khỉ nhỏ: “Tài Tài, có phải mày ăn món này rồi không?”
Khỉ nhỏ lập tức kêu chít chít phủ nhận.
Diệp Sở Sở nhìn kỹ lại, phát hiện lông khỉ thì tức giận: “Trừ mày ra thì còn ai nữa? Mày xem còn có lông của mày đây này!”
Khỉ nhỏ nhìn thấy lông của mình, biết không nói dối được nữa nên chạy vù đi mất!
Diệp Sở Sở ngẩn ngơ.
Triệu Văn Thao cười ha ha.
“Con khỉ đáng chết!” Diệp Sở Sở cũng tức đến mức nở nụ cười.
Không cần phải nói, mâm thức ăn này đã để lại cho khỉ nhỏ ăn vào buổi tối.
Bởi vì Tiểu Mã sống rất tốt ở thủ đô, chí ít thì Mã quả phụ cho là như vậy, cho nên chị ta lại giảm giá bán trứng gà cho Triệu Văn Thao đi vài xu, Triệu Văn Thao cũng rất vui vẻ.
Mã quả phụ rất hay nói với bên ngoài về chuyện Tiểu Mã kiếm được nhiều tiền ở thủ đô. Tất cả mọi người nghe thấy thì đều hơi ganh ghét. Trước đây Mã quả phụ cũng hay nói em trai nhà mình không có mức độ, thở ngắn than dài, lúc này mới được bao lâu mà đã như vậy, thế này còn bảo người ta sống thế nào nữa.
Cắt lúa mì trồng cải trắng, một mảnh đất thu hoạch hai dạng hoa màu, đương nhiên mọi người sẽ không bỏ qua. Bây giờ cải trắng đã mọc lên rồi, mọi người bắt đầu nhổ cỏ trên đất trồng rau, vừa làm việc vừa nhiều chuyện, đây là cách tốt nhất để giảm bớt mệt nhọc. Tiểu Mã vừa lúc trở thành nội dung tán dóc lúc bấy giờ.
“Tính ra thì tôi đã nhìn ra rồi, không sống được những ngày tháng khổ cực vất vả, vậy mà ăn uống vơ vét chơi gái lại có thể phát tài!” Lý Phân tức giận bất bình nói.
Chị hai Triệu vừa lúc ở kế bên chị ta, hai người song song nhổ cỏ nên cũng thuận tiện nói chuyện.
“Cô đang nói người nào đấy?” Chị hai Triệu vừa hỏi vừa vung cái cuốc nhỏ không ngừng giẫy cỏ.
“Còn ai nữa, em trai của Mã quả phụ ấy!” Lý Phân nói: “Ban đầu cô cũng từng nghe thấy cô ta nói em trai mình không biết mức độ đúng không? Bạo cậu ta đập phân, cậu ta lại nằm ở trên giường lò, mỗi ngày làm, cha mẹ cậu ta làm đến mức khóc lóc nỉ non. Giờ mới được bao nhiêu ngày mà đã ở thủ đô, còn một tháng kiếm mấy trăm? Cô nói xem thế này còn có thiên lý ư? Chúng ta làm việc dưới mặt trời mỗi ngày mà một tháng cũng không dám nói có thể kiếm được mấy trăm, cứ như vậy, tôi thực sự rất tức giận!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận