Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 308. Suy nghĩ

Chương 308. Suy nghĩ
“Không phải nói là một hai trăm à?” Chị hai Triệu nói: “Không có mấy trăm đâu.”
“Thế một hai trăm cũng được, chỉ chụp ảnh thôi, chả làm gì khác. Nếu là tôi thì tôi cũng bằng lòng, mỗi ngày không ăn cơm cũng được!” Giọng nói Lý Phân mang theo sự ghen tị.
Chị hai Triệu nở nụ cười: “Cô khoan hãy nói đến chuyện này, mỗi ngày không ăn cơm thì có nhiều tiền hơn nữa cũng không làm nổi, chết đói rồi thì kiếm được tiền có tác dụng gì!”
Lý Phân cũng cười: “Có thể ăn cơm đấy, chỉ là không được ăn no. Trước đây có khi nào chúng ta được ăn no chứ? Tôi nhớ khi tôi còn bé mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, khó khăn lắm mới ăn được hai bữa, một bữa vẫn là hiếm có đấy, uống một bụng canh, uống đến mức đi đường mà bụng cứ kêu ọc ọc, vậy mà còn phải làm việc đấy! Đằng này không cần làm việc, chỉ chụp ảnh thôi thì đói một tí sợ gì! Đáng tiếc, sao tôi không gặp được chuyện tốt như vậy chứ? Cô hỏi thử em chồng cô đi xem nào.”
Chị hai Triệu vội vàng nói: “Cô thì thôi chứ người như tôi mà còn đi làm người mẫu gì? Cô không nghe nói sao, ngoại hình của người ta đẹp lắm. Hơn nữa, chú ấy nói cũng không tính, phải vợ của anh vợ thứ ba của cậu ấy nói mới được tính.”
“Thế cũng là do em chồng cô liên hệ, không có người mẫu thì cũng có công việc khác chứ, dù sao cũng tốt hơn ở nơi khe suối kênh rạch này!” Lý Phân nói: “Ôi, đời này của tôi cứ mãi như vậy thôi, đi vào thành phố cũng không đi được, tôi chỉ hy vọng con gái tôi trưởng thành rồi có thể vào trong thành phố, đón tôi đi hưởng mấy ngày phúc.”
Chị hai Triệu cảm khái nói: “Những năm ấy, người thành phố ăn cũng không đủ no, còn lên xã chúng ta đổi lương thực đấy. Tôi nhớ lúc tôi mới vừa gả tới đã có người thành phố đến đổi lương thực, cầm phiếu cấp lương, còn cả tiền. Khi đó chúng ta đều chê cười người thành phố đáng thương, không có đất, còn không được ăn cơm. Cô nói xem thế thì sống thế nào được? Giờ mới được mấy năm mà đã thay đổi hết rồi. Thói đời này ấy à, không nói chắc chắn được điều gì cả. Tính ra thì tôi đã thấy rõ rồi, chúng ta không phải mệnh đại phú đại quý gì cả, trông chừng vài mẫu đất này có thể sống là được rồi, nuôi con cái thành người, hai chúng tôi có thể giống như bố chồng, mẹ chồng mình, thân thể khỏe mạnh mà sống mấy năm, nếu như không được dậm chân xuống lỗ cũng không tệ!”
“Ôi, sao cô lại nghĩ như vậy!” Lý Phân ha hả cười nói: “Em chồng cô giỏi giang như vậy, chỉnh đốn được cả người em trai không nên thân của Mã quả phụ đến thủ đô cả rồi, còn có thể nhìn người chị dâu như cô gặp cảnh khốn cùng à?”
Chị hai Triệu lắc đầu: “Ta không có cái phúc ấy, không tranh được thứ này.”
Hai người vừa vui sướng tán đông tán tây, vừa làm cỏ. Lúc hơn mười giờ mười một giờ là khi mặt trời lớn nhất, hai người bèn trở về nghỉ trưa. Buổi trưa ngủ một giấc, chờ đến chiều mặt trời không quá gay gắt như thế nữa thì lại quay lại, có thể làm đến khi trời sắp tối, sáng hôm sau lại dậy thật sớm rồi ra đồng. Đây chính là thời gian làm việc đồng áng và nghỉ ngơi của mọi người vào mùa hè, đi sớm về trễ, bỏ qua thời điểm nắng nóng ở giữa.
Chị hai Triệu trở về, đầu tiên là đem cỏ xanh cho thỏ ăn rồi lại hái vài quả cà tím, ớt, cà chua, xà lách, cải trắng, hành ở vườn rau trong sân, nhặt mấy quả trứng gà ở ổ gà, dự định buổi trưa vét gạo kê nấu cơm, nấu cà tím với ớt, làm canh trứng gà cà chua, cộng thêm một món rau ngâm.
Chị hai Triệu đang bận rộn làm cơm thì anh hai Triệu cũng đã quay về. Anh ta đã đi cho cuốc bồi thêm đất cho cây kê rồi.
“Buổi trưa chúng ta ăn gì thế?” Anh hai Triệu lấy một chậu nước ở giếng để rửa mặt và hỏi.
Chị hai Triệu nói xong rồi hỏi cây kê thế nào rồi.
“Rất tốt, sinh trưởng không tệ.”
Anh hai Triệu rất phấn khởi, kê chính là khẩu phần lương thực trong một năm của cả nhà.
Mùi vị đói bụng không dễ chịu gì, đến nay trong lòng anh ta vẫn còn sợ hãi, cho nên cho dù hàng năm trồng cây công nghiệp thì có thể đổi được bao nhiêu tiền chứ. Anh ta đã kiên trì trồng trọt mười mẫu đất kê, trong nhà không để dành được khẩu phần lương thực cho ba năm thì trong lòng không yên tâm được.
“Cải trắng cũng sinh trưởng không tệ, tôi thấy lần này nhổ cỏ xong nếu như trời mưa thì tốt rồi.” Chị hai Triệu vừa nói chuyện vừa làm cơm.
“Không mưa cũng không sao hết, đến lúc đó tôi đào kênh dẫn nước vào tưới là được.”
Anh hai Triệu rửa mặt xong thì khua tay trong nước rồi lại lau nước trên mặt, vào nhà dời cái bàn ra ngoài đặt ở trên thềm đá. Sau đó anh ta lại lấy siêu và một cái bát ra, ngồi trên ghế gỗ, vừa rót chút nước để uống vừa nói chuyện với chị hai Triệu.
Chị hai Triệu bưng rau ngâm đã rửa xong lên rồi lại lấy tương ra ra, bắt đầu xới cơm.
“Hôm nay Lý Phân cũng đi nhổ cỏ trong ruộng cải trắng, chúng tôi đã nói về chuyện của Tiểu Mã đấy.” Chị hai Triệu nói.
“Tiểu Mã?” Anh hai Triệu sửng sốt một lát: “ Em trai của Mã quả phụ á?”
“Chính là cậu ta, bây giờ ai cũng gọi như vậy cả.” Chị hai Triệu cười kể lại những lời Lý Phân đã nói: “Lý Phân hâm mộ Tiểu Mã lắm.”
Anh hai Triệu lại nói: “Hâm mộ cái gì, thành phố lớn có thể dễ sống như vậy à?”
“Đúng thế, nhiều người như vậy mà chẳng có đất thì sống thế nào chứ?”
Lúc này chị hai Triệu khá giống phụ nữ nông thôn thời cổ đại tưởng tượng về cuộc sống trong cung của các nương nương.
“Nếu như có chút văn hóa thì còn tạm được, làm trưởng phòng tính toán sổ sách cho người ta, không có văn hóa thì vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà thôi.” Anh hai Triệu nói.
Chị hai Triệu xới cơm khô ra rổ rồi lại múc nước cơm vào trong chậu, sau đó đổ cơm khô vào trong nồi, đậy nắp nồi lại, đi hấp, đợi lát ăn mới tơi.
“Tiểu Mã đó cũng chẳng có tí văn hóa nào, người ta chỉ dựa vào bề ngoài đẹp đã được đến thành phố rồi, còn có thể kiếm nhiều tiền như vậy. Thật sự không biết ông trời đang nghĩ cái gì!”
Chị hai Triệu nói rồi lấy một cái nồi khác và nổi lửa lên, tiếp đó thái hành, bỏ ít dầu vào trong nồi rồi lại bỏ ít tương nhà mình làm. Sau khi sôi chị ta cầm lấy cà tím ớt đã rửa xong, lấy tay bẻ vài cái và ném vào, đảo lên xào vài cái xong thêm nước rồi đậy nắp nồi lại, nấu một lúc là có thể ăn.
“Đẹp cũng là do cha mẹ người ta cho chứ cậu ta thì có gì.” Anh hai Triệu lại không hề ngưỡng mộ chút nào.
Chị hai Triệu mang thêm củi rơm vào trong lòng bếp rồi lại đảo lên xào vài cái, ngồi ở trên băng ghế nhỏ trước bàn, rút cây hành lá chấm tương ra ăn: “Đúng vậy, chẳng ai nghĩ tới ngoại hình đẹp cũng có thể đến thành phố! Thật ra nói cho cùng thì vẫn là do số chú ấy may mắn, cưới được cô vợ tốt, nếu không thì sao có thể có một người thân thích ở thủ đô cơ chứ!”
Giọng nói của chị hai Triệu không giấu được sự ghen tỵ.
Đừng thấy chị ta nói như thế với Lý Phân, thật ra trong lòng cũng nghĩ giống Lý Phân, cũng muốn đến thành phố để sống cuộc sống của người thành phố.
“Anh nói xem liệu tương lai chú ấy có đi đến thủ đô hay không?” Chị hai Triệu thấy chồng không nói chuyện thì tiếp tục hỏi.
“Không phải chứ?” Anh hai Triệu nói: “Nó đi thì trại thỏ phải làm sao?”
“Có gì mà làm sao? Tìm người trông coi là được. Bán cũng được, đã đi đến thủ đô rồi còn ở lại trại thỏ làm gì?” Chị hai Triệu nói cứ như thật vậy.
Anh hai Triệu nói: “Tôi không nghe nó nói muốn đi thủ đô. Hơn nữa, nó đi thủ đô làm gì?”
“Ôi! Nhìn anh nói kìa,ngoại hình chú ấy cũng không kém, tôi thấy còn đẹp hơn so với Tiểu Mã kia đấy! Chị ba của thím sáu cũng là một người không mắt nhìn, không tìm chú ấy mà lại cứ đi tìm người ngoài!” Chị hai Triệu bắt đầu khen Triệu Văn Thao: “Đi thủ đô làm người mẫu, một năm đã được hơn mấy ngàn, lại còn không cần phải mệt nhọc như vậy, không tốt hơn ở nhà hay sao?”
Anh hai Triệu nghi ngờ nhìn chị hai Triệu và nói: “Cô nghe thấy phong thanh gì rồi à?”
Chị hai Triệu lắc đầu: “Tôi chỉ nói thế thôi. Nếu như chú ấy đi thủ đô thì tương lai có thể kéo chúng ta. Chúng ta thì thôi, tôi nói là bọn Thiết Đản ấy, nếu có thể đến thủ đô thì thật là tốt. Đúng không?”
Đây mới là suy nghĩ chân thật của chị hai Triệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận