Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 330. Buổi cơm thứ hai

Chương 330. Buổi cơm thứ hai
Diệp Minh Bắc lại không hề biết gì về suy nghĩ của Chu Mẫn, anh ta vẫn luôn nghĩ đến chuyện gặp mặt lần thứ hai nên thuyết phục cô Trình như thế nào để giành được nơi đó với cái giá lý tưởng.
Rất nhanh đã đến ngày gặp mặt lần thứ hai, sau khi đôi bên bàn bạc cả một buổi trưa, rốt cuộc thì Diệp Minh Bắc cũng đã giành được phần đất với cái giá có hơi cao hơn so với lý tưởng, sau đó thì cũng đến giờ cơm.
“Anh Diệp, lần trước là anh mời tôi, lần này tôi cũng nên mời lại anh một lần.” Cô Trình thản nhiên cười nói.
Diệp Minh Bắc từ chối lời mời của cô ấy: “Cảm ơn cô Trình, tôi không cần, tôi còn có việc nên xin về trước.”
Cô Trình vẫn tươi cười, đáp lại: “Anh Diệp, anh nghe tôi nói trước đã, tôi cũng là người phụ trách vật chất của tòa cao ốc này, anh muốn tổ chức trình diễn thời trang thì nhất định phải sửa sang lại nó, mà việc sửa sang lại chỗ kinh doanh có liên quan đến rất nhiều khía cạnh, trong đó phòng cháy chữa cháy là một chuyện rất quan trọng, tôi muốn chúng ta cùng nhau nói về vấn đề này cho xong trước, như vậy thì anh cũng có chuẩn bị trước khi thiết kế.”
Diệp Minh Bắc cũng biết chuyện phòng cháy chữa cháy, chỗ trình diễn thời trang mà lần trước anh ta tìm cũng liên quan đến vấn đề này. Lúc đó cũng chỉ nói vài câu là giải quyết ngay, mặc dù địa điểm lần này có lớn hơn một chút, nhưng cũng không cần phải tốn thời gian ăn cơm để nói về nó.
“Chắc hẳn cao ốc của cô cũng có hệ thống phòng cháy chữa cháy cơ bản, lúc chúng tôi lắp ráp thì lắp đặt hệ thống phun nước để chữa cháy là được, cái này tôi biết vì trước đây tôi đã từng làm rồi.”Diệp Minh Bắc nói năng một cách khách khí.
Cô Trình gật đầu một cái: “Vậy thì tốt quá rồi, nhưng mà hệ thống phun nước để chữa cháy đó là do chúng tôi quyết định, các anh chỉ cần chi trả một ít tiền là được, cái này cũng là vì nghĩ đến sự an toàn, cho nên trong giai đoạn đầu, chúng tôi vẫn phải truyền đạt cụ thể một chút về cách lắp ráp, dù sao thì nó cũng liên quan đến trần nhà, đừng để ảnh hưởng đến cách các anh bày biện tổng thể.”
Cô Trình cư xử rất chuyên nghiệp, nói cả đống chuyện hệ trọng liên quan tới an toàn phòng cháy chữa cháy vân vân. Cuối cùng cô ấy nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay rồi nói: “Trời ạ, cũng đã trễ thế này rồi, anh Diệp, chúng ta đi thôi, tôi mời anh đi ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói tiếp, chiều nay tôi còn có việc khác, nên chúng ta phải nhanh chóng quyết định chuyện này, như vậy cũng không làm trễ nải thời gian anh sửa sang lại.”
Người ta đã nói tới mức này rồi, Diệp Minh Bắc còn có thể từ chối sao, mặc dù trong lòng anh ta không muốn, nhưng anh ta vẫn theo cô ta đi ăn cơm.
Lần này, cô Trình đã chọn một nhà hàng đồ Trung, hiển nhiên đây là vì chiều Diệp Minh Bắc.
Cuối cùng cũng không cần dùng tới nĩa và muỗng, Diệp Minh Bắc cảm thấy thoải mái ở trong lòng được một chút.
“Lần này là tôi mời anh Diệp, anh gọi nhé?” Cô Trình đưa thực đơn tới cho Diệp Minh Bắc.
Diệp Minh Bắc là một người đặt lợi ích lên trên hết, anh ta gọi một món ăn và yêu cầu thêm một chén cơm, hiển nhiên là anh ta sẽ không gọi món đắt tiền để cho con gái nhà người ta phải tốn kém.
Cô Trình nhìn Diệp Minh Bắc gọi đồ ăn mà bật cười: “Anh Diệp, anh đang thay tôi tiết kiệm tiền sao? Không cần đâu, tôi có khả năng mời anh một bữa cơm mà. Anh gọi thêm vài món ăn nữa đi.”
“Không cần đâu, mấy món này là đủ rồi, gọi nhiều lại không ăn hết, như thế thì lãng phí.” Diệp Minh Bắc nói lời cám ơn với cô ấy.
Cô Trình vẫn kiên trì gọi thêm ba món để gom thành bốn món, sau đó cô ấy lại gọi thêm một món canh, tất cả đều là một phân nửa.
“Anh Diệp yên tâm, đây chỉ là phần nhỏ, chúng ta vẫn có thể ăn hết được, không cần phải lo sẽ lãng phí.” Cô Trình cười nói.
Thấy cô Trình ân cần như vậy, tâm tình của Diệp Minh Bắc trở nên tốt hơn nhiều, hình tượng của anh ta không quen với việc không ăn hết đồ ăn sụp đổ.
“Cảm ơn cô Trình đã hiểu.” Diệp Minh Bắc cười nói.
Cô Trình cũng nhìn ra được sự thay đổi của Diệp Minh Bắc, cô ấy cười và đáp lại: “Anh Diệp là một người cần cù tiết kiệm, cái này chính là phẩm đức tốt, đáng tiếc là có rất nhiều người cho rằng đây là biểu hiện của sự quê mùa.”
Diệp Minh Bắc trả lời: “Ăn no được mấy ngày đã lập tức quên lúc bị đói.”
“Đúng là vậy đó!” Cô Trình cũng đồng ý: “Anh Diệp uống rượu không?”
“Tôi không, cô Trình đây cứ tùy ý.” Diệp Minh Bắc đáp lại cô ấy một cách rất lễ độ.
Cô Trình lắc đầu rồi nói: “Tôi cũng không thích uống rượu, chẳng qua là có lúc công việc yêu cầu, nên không thể không uống, mà nếu anh Diệp đã không uống, vậy thì không uống, đợi lát nữa chúng ta uống canh là được.”
Món ăn được bưng lên, cô Trình cũng rất là nhiệt tình, cố ấy dùng đũa thông thường để gắp thức ăn cho Diệp Minh Bắc, sau đó cô ấy lại tự mình múc canh, khiến Diệp Minh Bắc cảm thấy không tự nhiên chút nào: “Cô Trình, hay cô để tôi tự làm.”
Cô Trình lại nói: “Bây giờ anh là khách hàng của tôi, là cơm áo, cha mẹ của tôi, tôi phải chiêu đãi anh thật tốt chứ.”
Diệp Minh Bắc cười nói: “Cô Trình, cô nói quá lời rồi.”
“Tôi nói “Tôi nói thật, phần lớn mỗi tháng lương của tôi đều là từ phí vật chất mà các khách hàng như anh trả, không phải là cơm áo, cha mẹ của tôi, thì là cái gì chứ?” Cô Trình nói tiếp: “Anh Diệp, anh nếm thử món cá này một chút đi, là cá hấp, ăn rất ngon.”
Sự thẳng thắn, rộng rãi của cô Trình đã làm Diệp Minh Bắc cảm thấy có thêm thiện cảm về cô ấy, sau đó họ tự nhiên nói cho nhau nghe rất nhiều chuyện, cả hai người còn trao đổi họ tên với nhau.
Cô Trình tên là Trình Linh Tố, lúc cô ta nói tên của bản thân ra, cô ta còn cười hỏi: “Cái tên này của tôi rất nổi tiếng, anh có nghe qua chưa?”
Diệp Minh Bắc cảm thấy không hiểu, anh ta lắc đầu nói: “Cô là người có tiếng sao, xin lỗi, tôi chưa từng nghe qua.”
Cô Trình cười phá lên haha: “Phải, tôi là người có tiếng đấy, chẳng qua không phải là người có tiếng trong hiện thực, mà là người có tiếng trong tiểu thuyết.”
Người có tiếng ở trong tiểu thuyết thì Diệp Minh Bắc lại càng không biết là ai, từ khi đến thủ đô cho tới giờ, anh ta vẫn luôn đọc sách quản lý, sách quần áo, nền tảng của anh ta vẫn chưa vững, đến việc học những thứ này mà anh ta còn không có đủ thời gian, chứ nói gì là đọc tiểu thuyết.
Diệp Minh Bắc lắc đầu rồi nói: “Tôi không có thời gian đọc tiểu thuyết, ngược lại là tôi nghe bình thư.”
“Bình thư sao, tôi cũng thích nghe cái đó.” Cô Trình cười nói: “Tên của tôi và… Thôi bỏ đi, đợi tới lần sau tôi sẽ mang quyển tiểu thuyết kia đến cho anh, anh phải tự mình đọc kìa, tôi dám nói là anh chắc chắn sẽ thích quyển tiểu thuyết đó!”
Diệp Minh Bắc cảm thấy có hơi hiếu kỳ: “Tiểu thuyết gì thế?”
“Yên tâm, chắc chắn không phải là tiểu thuyết tình cảm.” Cô Trình nói với giọng điệu một nửa là đùa giỡn.
Diệp Minh Bắc khá lúng túng, lúc này anh ta lại chuyển sang chủ đề phòng cháy chữa cháy.
Cô Trình cũng biết lắng nghe anh ta nói: “Anh Diệp, anh nói một chút về ý tưởng sửa sang của anh đi.”
Diệp Minh Bắc nói: “Cái này còn phải tìm nhà thiết kế, để nghe ý kiến của bọn họ.”
Cô Trình đáp lại lời anh ta: “Anh Diệ, anh nghe ý tưởng của tôi một chút ta đi, tôi cũng đã xem vài buổi biểu diễn thời trang, còn đi tới vài chỗ sản xuất trực tiếp, trong đó có một số nơi làm rất sành điệu, nhưng mà đa số vẫn còn hơi giản dị, dĩ nhiên, mọi người tới là để xem trình diễn thời trang chứ không phải là địa điểm, nhưng tôi vẫn cảm thấy, địa điểm thời thượng một chút cũng có thể làm nổi bật phong cách sành điệu của thời trang, anh nói xem?”
Diệp Minh Bắc không cảm thấy mấy cái thời trang kia là thời thượng, chứ nói gì là địa điểm, nhưng anh ta vẫn gật đầu và nói: “Cô Trình nói đúng."
“Vậy để tôi về nói một chút về thiển kiến của tôi.”
Nói một chút của cô ta là cả mấy tiếng, lần này cô ta nói còn lâu hơn so với lần ăn cơm trước một tiếng, Diệp Minh Bắc đã định chen ngang vào mấy lần, nhưng đều bị cô ta nói thao thao bất tuyệt cản lại. Cuối cùng cô ta cũng sợ hãi mà thốt lên rằng đã muộn quá rồi, cô ta phải đi làm thì mới chịu kết thúc.
Diệp Minh Bắc cũng không nói nên lời, giờ cô ta mới biết à, sớm thế đấy, còn nữa, cái cô Trình này sao có thể nói nhiều như thế chứ? Đúng thật là một người nói nhiều!
Sau khi hai người bọn họ tách ra, Diệp Minh Bắc cũng mau chóng đi về.
“Mẫn Mẫn, anh đã giành được địa điểm đó rồi!” Diệp Minh Bắc tỏ ra rất phấn khích.
Chu Mẫn nhìn dáng vẻ của chồng mình, vẻ mặt cô khựng lại, sau đó cô cười nói: “Xem ra không tốn bao nhiêu tiền.”
“Có cao hơn một chút so với giá mà chúng ta đã dự tính.” Diệp Minh Bắc nói giá tiền.
Chu Mẫn gật đầu một cái: “Xem ra cái cô Trình kia đúng thật là có thành ý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận