Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 343. Không có tiền thì đừng tham dự nữa
Đại Nha lập tức nói: “Chú ba chú út, thím tư nói không để cho Tam Nha Tứ Nha đi học!”
“Gì cơ, không đi học á?” Anh ba không rõ sao lại kéo tới chuyện này.
“Chú út, chú nói thím tư đi, nếu không thì Tam Nha Tứ Nha sẽ không được đến trường nữa mà phải ở nhà làm việc đấy!” Đại Nha nói.
Chị tư Triệu ôm Ngũ Nha đi ra: “Chú út tới rồi à, mau vào phòng đi!”
Nhiệt tình nghiễm nhiên coi đây là nhà của mình.
Triệu Văn Thao cười nói: “Chị tư, không đi học thì không được đâu, bây giờ quốc gia có quy định, trẻ con phải đi học bài, nếu không là phạm pháp đấy!”
“Gì cơ, còn phạm pháp á!” Chị tư Triệu sửng sốt, “Thật hay giả thế?”
“Đương nhiên là thật rồi, chị không tin thì chị đến cục giáo dục hỏi thử xem.” Triệu Văn Thao nói rất trôi chảy.
Chị tư Triệu còn chưa từng nghe đến cục giáo dục, càng chưa nói đến chuyện đến cục giáo dục: “Vậy thì đi học thôi!”
Đại Nha nhỏ giọng nói với Tam Nha và Tứ Nha: “Vẫn là chú út có cách!”
Tam Nha và Tứ Nha vâng dạ rồi nở nụ cười, hai đứa bé rất thích đi học, đi học nghe kể chuyện, tan học thì chơi, ở nhà ngoại trừ làm việc thì chính là dỗ em, không có ý nghĩa gì cả!
“Chú ba chú sáu tới rồi! Nhanh lên giường lò đi!” Anh hai Triệu ra gọi.
“Anh ba, chú sáu, hai người ngồi bên kia nhé?” Anh tư Triệu đi ra nói.
“Ngồi bên kia cũng được!” Anh ba cởi giày lên giường lò trước.
“Anh hai anh lên giường đi, anh tư anh cũng lên giường đi, em ở bên cạnh.” Triệu Văn Thao nói.
“Để anh hai em ngồi bên cạnh.” Chị hai Triệu cười nói: “Có việc gì thì xuống đất cũng thuận tiện.”
Anh hai Triệu nói: “Được, chú sáu lên giường đi, em ngồi ở bên cạnh anh tư em ấy.”
Mấy anh em khách sáo sắp xếp chỗ ngồi, chị hai Triệu đem rượu đế ra: “Mọi người uống nóng hay là lạnh đây?”
Triệu Văn Thao nói: “Chị hai, chị cho em một tô mì trước, em phải ăn một chút gì đã, buổi trưa em còn chưa ăn cơm.”
“Sao em vẫn chưa ăn cơm thế?” Chị tư Triệu hỏi: “Chú út đúng là kiếm tiền đến mức không có cả thời gian ăn cơm!”
Triệu Văn Thao cười nói: “Đúng vậy, em bận rộn kiếm nhiều tiền đấy!”
Chị hai Triệu cười nói: “Được, chị làm tô mì cho em trước.”
“Chị hai, chị cũng cho em một chén đi, vừa ăn vừa uống.” Anh ba nói.
Anh hai Triệu nói: “Hay là cô mang mì đi nấu đi, chúng ta vừa ăn vừa uống, bụng rỗng không mà uống rượu cũng không tiện.”
“Được, tôi đi nấu, mọi người ăn thức ăn đi!” Chị hai Triệu đi nấu mì sợi.
Chị tư Triệu ôm con ngồi trên băng ghế dài dưới đất, trực tiếp hỏi thẳng chuyện buôn bán gạo.
Triệu Văn Thao gắp thức ăn ăn rồi nói: “Khi nào đi thì còn chưa quyết định ạ. Em đang tìm xe đấy, lúc này xe đều bận rộn cả nên không dễ tìm! Tài nấu nướng của chị hai càng ngày càng tốt!”
Chị hai Triệu đang bận rộn ở phòng ngoài nghe xong thì phấn khởi nói: “Thật không? Vậy em ăn nhiều một chút nhé!”
“Khẳng định rồi ạ!” Triệu Văn Thao cười rồi ăn miếng rất to.
“Thế thì phải tốn không ít tiền nhỉ?” Chị tư Triệu vội hỏi.
“Khẳng định là không ít tiền rồi.” Anh ba tiếp lời, nói: “Chú sáu à, em nói tiền vốn là mười nghìn, lúc này đã góp được bao nhiêu rồi?”
“Lúc này đã quyên góp được chín nghìn rồi, còn thiếu một nghìn nữa thôi.” Triệu Văn Thao nói.
“Hả? Đã quyên góp được chín nghìn rồi cơ á, nhanh thế!” Anh ba giật mình.
Từ sáng sớm đến giờ thôi mà, còn không đến một ngày đấy, sao đã góp được nhiều như vậy? Những người khác cũng đều rất bất ngờ.
Triệu Văn Thao nói: “Nhanh gì chứ? Nửa đầu năm em đã muốn buôn bán gạo rồi, khi đó đã chuẩn bị hết rồi, lúc này chỉ xác định thôi.”
“Khi đó sao em không nói chứ?” Anh ba hỏi.
“Khi đó là dự định, còn chưa quyết định mà, không phải giờ quyết định rồi mới nói với các anh sao?” Triệu Văn Thao bình tĩnh mà trả lời.
“Có những ai vậy?” Anh hai Triệu tò mò nói.
“Bọn họ đã bỏ ra bao nhiêu?” Chị tư Triệu thấy chồng chỉ biết ăn đồ ăn không lên tiếng thì hỏi với theo.
“Đều là nhà mình ạ, chị cả, chị năm, còn cả hai ông anh vợ của em, lại thêm hai anh bạn của em, bọn họ mỗi người bỏ ra một nghìn thế là được sáu nghìn, tự em ba nghìn nữa.” Triệu Văn Thao nói.
“Chị cả và em năm cũng bỏ tiền à?” Anh ba có chút bất ngờ: “Bọn họ có không thiếu tiền đâu.”
“Tiền thì ai mà không thiếu chứ? Có thể kiếm thêm ít nào hay ít nầy.” Triệu Văn Thao: “Em nói ít nhất là mười nghìn, các anh muốn góp thêm thì sẽ kiếm được nhiều hơn, góp ít thì kiếm được ít. Tôi lại thử một vài người khác trong thôn nữa.”
“Chú út à, trong nhà chị cũng không còn tiền. Giờ làm riêng mới được hai năm, trong nhà chỉ có lương thực nhưng số lương thực ấy còn phải giữ lại để ăn nữa. Chị là một người không có con trai nên chị muốn có một đứa con trai. Đây cũng là một khoản chi tiêu. Còn cả chi tiêu vụn vặt sang năm nữa. Chú út ơi, cuộc sống của bọn chị khó khăn lắm!” Chị tư Triệu bắt đầu tố khổ.
Triệu Văn Thao đợi chị ta tố khổ xong hết thì nói: “Chị tư, chị không cần suy nghĩ nhiều, không làm vụ buôn bán này cũng không sao cả. Dù sao thì bây giờ anh chị làm đậu phụ cho anh ba của em cũng có thể kiếm chút tiền, không cần thiết phải mạo hiểm lớn như vậy. Nói thật, em cũng không biết có thể kiếm được tiền hay không, từ trước đến giờ em chưa bao giờ mua đi bán lại gạo bao giờ, lỡ như thua lỗ thì em cũng không biết làm sao ăn nói với anh chị. Làm ăn buôn bán ấy mà, đặc biệt là loại buôn bán lớn thế này thì cần phải có tiền không dùng đến, nếu như lấy hết cả tiền để trang trải cuộc sống ra vậy thì không được đâu, thua lỗ thì không vượt qua nổi đâu. Em đây cũng là đi mượn, em thế chấp trại thỏ với ngân hàng, muộn được một khoản từ ngân hàng đấy.”
“Gì cơ, em mượn tiền của ngân hàng á?” Anh ba trợn to mắt.
“Đúng vậy, bằng không em nào có nhiều tiền như vậy!” Triệu Văn Thao nói: “Lúc này buôn bán khó thực hiện, tất cả tiền vốn đều đặt ở trên hàng hóa rồi, bán hàng đi còn phải thanh toán cuối năm, những thứ khác sao đủ được!”
“Tiền của ngân hàng phải tính lãi đúng không?” Anh hai Triệu nói.
“Đúng vậy, phải tính lãi ạ!” Triệu Văn Thao nói.
Chị hai Triệu lúc này cũng bưng mì đã nấu xong tiến đến: “Vậy mà em còn mượn tiền của ngân hàng!”
“Không còn cách nào khác cả, hiện tại ai cũng nghèo, đi đâu mượn được nhiều tiền như vậy chứ?” Triệu Văn Thao nói: “Giờ mượn tiền của ngân hàng còn trầy trật lắm đấy ạ! Em còn tưởng rằng viết biên lai mượn tiền là được, kết quả còn cần thế chấp, em cũng không còn thứ khác nên đem trại thỏ ra để thế chấp.”
“Ôi chao, vậy nếu mà thua lỗ thì trại thỏ là của ngân hàng ư?” Anh ba vội vàng nói, phường đậu phụ của anh ta được xây ngay bên cạnh trại thỏ đấy!
“Vậy thù không thể, chỉ là thỏ của trại thỏ bán được tiền thì sẽ đưa cho người ta thôi, trại thỏ vẫn là của em, em đã viết rất rõ ràng ở bên trên rồi.” Triệu Văn Thao nói.
“Thật sao chú sáu? Vì sao em lại làm như vậy chứ?” Chị hai Triệu bưng mì lên, cũng mang cái băng ghế ngồi xuống hỏi.
“Đánh cược một lần thôi ạ!” Triệu Văn Thao cười nói: “Lỗ thì chỉ tổn thất tiền thỏ mấy năm thôi, nếu như buôn bán lời thì kiếm được nhiều lắm!”
Chị tư Triệu há miệng không biết nói thế nào. Tiền của bản thân Triệu Văn Thao đều là mượn ngân hàng, chị ta còn không biết xấu hổ bảo Triệu Văn Thao bỏ thêm tiền.
“Vắt mì này thật ngon!” Triệu Văn Thao nói: “Chị hai, chị tư, các chị và bọn nhỏ cùng nhau ăn đi, có phải là người ngoài đâu!”
Chị hai Triệu cười nói: “Mọi người ăn đi, lên hết trên bàn đi không dọn ra nữa, chúng tôi dùng bàn trên mặt đất.” Nói rồi mang bàn ra đất.
Chị tư Triệu nói một cách không có sức lực: “Vậy nếu như bỏ tiền thì nên bỏ ra bao nhiêu?”
Triệu Văn Thao nói: “Thế nào cũng phải một hai trăm. Chị tư, nếu như không được thì anh chị đừng làm nữa, thực sự rất mạo hiểm đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận