Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 348. Cướp tới
“Mẹ, đúng là mẹ cũng nhìn ra!” Diệp Sở Sở tỏ vẻ đắc ý mà nói: “Cái này chứng minh con vẽ không tệ chút nào!”
Mẹ Triệu cười nói: “Con vẽ không tệ, rất đẹp!”
Diệp Sở Sở cảm thấy có hơi ngượng ngùng: “Mẹ, mẹ xem có còn thiếu sót nào không?”
“Con cũng đã cân nhắc kỹ rồi, không thiếu gì cả.” Mẹ Triệu cầm giấy nhìn một chút rồi hỏi cô: “Cái này, chắc hẳn là phải tốn không ít tiền nhỉ?”
“Thật ra thì cũng không tốn bao nhiêu tiền mẹ ạ, mấy cái phòng ốc này đều là nhà đất, Văn Thao nói đất vôi vữa rất chắc chắn và bền, địa thế cũng cao, nếu làm kênh thoát nước thì không có vấn đề gì.” Diệp Sở Sở chỉ vào mấy dòng để giới thiệu cho mẹ Triệu.
Khi cô thiết kế cái đất này, cô đã nghĩ đến hết tất cả các phương diện, từ thoát nước, trời nổi gió, thú dữ và vân vân. Cố gắng sử dụng các vật liệu tự nhiên nhất nhằm hòa hợp với phong cảnh và cây cối.
Trong khi mẹ chồng và con dâu đang nói chuyện, thì bên kia, Triệu Văn Thao, anh tư Triệu, Mạnh Đại và Thôi Đại đang ở trên đường đi, bọn họ lắc lư đến mức bộ xương cũng sắp rã rời tới nơi rồi.
Lúc này cũng chưa phải là con đường quốc lộ gì, cái gọi là đường quốc lộ, hầu hết đều là con đường toàn cát đá, khá gồ ghề, khi đi dọc theo con đường này rất có thể sẽ xảy ra tình trạng hư như cũ, may mắn là xe cũng rất bền, nên không xuất hiện hỏng hóc nào.
Buổi tối, vì trên xe chở gạo nên bọn họ cũng chỉ có thể ngủ ở trên xe.
“Giờ kiếm một ít tiền đúng là chẳng dễ dàng gì.” Thôi Đại quấn cái áo khoác dài màu vàng quanh người, rồi cuộn tròn ở trong cái túi lương thực, mặc dù không thoải mái, nhưng nó chắn gió.
Triệu Văn Thao cũng quấn áo khoác dài màu vàng bên ngoài, anh ném miếng thịt khô vào miệng rồi nói: “Kiếm tiền có khi nào dễ dàng đâu.”
Mạnh Đại và anh tư Triệu thì đi đại tiện, mấy người tài xế thì ngủ, có một người khác thì đi ra ngoài quanh quanh cái xe để hoạt động gân cốt.
Ở chỗ này, trước không có thôn, sau cũng không có trọ, ở bên ngoài vô cùng hoang vu, mọi người, ai cũng không dám ngủ quá sớm.
“Sao chúng ta không tìm nhà trọ để ở chứ?” Thôi Đại hỏi.
“Không an toàn.” Triệu Văn Thao đáp lại.
Mặc dù đã chia ruộng được hai năm, nhưng có rất nhiều địa phương vẫn còn rất nghèo, mà hai xe chở lương thực này cũng đủ để khiến người khác đỏ mắt, ở nhà trọ thì quá chói mắt, thế nên Triệu Văn Thao quyết định không ở trọ.
“Anh Triệu, anh nói chỗ này có ma không?” Thôi Đại nghe thấy tiếng kêu đáng sợ của chim cú mà rụt đầu lại.
“Con người còn đáng sợ hơn ma!” Triệu Văn Thao còn lâu mới sợ ma, cái anh sợ là con người.
Lúc này, anh tư Triệu và Mạnh Đại vừa đi đại tiện xong thì nhanh chóng quay trở lại, và lên xe.
“Thời tiết hôm này, con mẹ nó, đúng là lạnh thật!” Mạnh Đại nói.
“Tới đây uống chút này.” Thôi Đại đưa cho anh ta một chai rượu trắng.
Mạnh Đại cầm lấy, mở nắp bình ra và uống một ngụm, sau đó đưa cho anh tư Triệu: “Anh tư, anh cũng uống chút đi.”
Anh tư Triệu cầm lấy và nhấp một ngụm, nói: “Hôm nay lạnh nên đi tiểu khá nhiều!”
“Không sao, nếu mọi người lười xuống xe thì cứ đứng ở trên xe tiểu là được.” Triệu Văn Thao nói.
Mạnh Đại lấy ra từ trong túi một bịch thịt khô, rồi ăn: “Tôi thấy cũng được, đứng trên cao dễ tiểu xa hơn.”
Thôi Đại cười nói: “Đến lúc đó, anh đừng có ngã vào cái ổ nước tiểu đó đấy!”
Nói tới đây, mọi người ai cũng đều cười.
“Ai trong chúng ta canh chừng lúc nửa đêm đây, chúng ta phân công canh giữ, rồi ngủ một giấc thật ngon.” Triệu Văn Thao lên tiếng.
Anh tư Triệu nói: “Anh vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, không thì em đi ngủ đi.”
“Em cũng chưa buồn ngủ, em với anh canh chừng lúc nửa đêm, còn hai người thì đi ngủ đi.”
Cả Mạnh Đại và Thôi Đại cũng tỏ ý chưa buồn ngủ.
“Chúng ta trò chuyện với nhau đi, chờ một lát nữa rồi ngủ, sau nửa đêm mới dễ buồn ngủ nhất.” Mạnh Đại nói.
“Vậy cũng được.” Triệu Văn Thao đồng ý.
“Sáu, chúng ta qua đêm ở đây có sao không?” Anh tư hỏi anh.
“Không sao, trước đây chúng ta chưa từng ở như vậy sao.” Triệu Văn Thao đáp lại một cách bình tĩnh.
“Trước trong lòng anh cứ bất an, bây giờ vẫn bất an.” Anh tư nói.
“Vậy anh cứ thấp thỏm đi, chúng ta còn phải vận chuyển gạo về nữa nhỉ!” Triệu Văn Thao cười nói.
Vì để kiếm nhiều tiền hơn một chút, anh chẳng những mang theo tiền, mà còn vận chuyển thêm gạo.
“Bọn họ không thành vấn đề gì chứ?” Anh tư nhìn cái người đi cùng xe đang đi đi lại lại bên ngoài ở ngay trước mặt anh ta, rồi hỏi anh.
Triệu Văn Thao thật sự không nhận ra là anh tư Triệu đang lo lắng như vậy, điều này chẳng lẽ là do người đó ở bên ngoài?
“Nếu có vấn đề thì chúng ta sẽ bàn vấn đề đó sau.”Triệu Văn Thao cười và đáp.
Anh tư cảm thấy bất mãn mà nói: “Cách làm của em rủi ro quá.”
“Anh tư, kiếm tiền là phải có rủi ro, kiếm càng nhiều thì rủi ro lại càng lớn.” Triệu Văn Thao nói.
“Anh không biết tại sao lại phải kiếm nhiều tiền như vậy làm gì, đủ ăn là được rồi.” Anh tư Triệu lên tiếng.
“Anh tư, anh nói gì cơ, anh bảo không muốn kiếm nhiều tiền như vậy, thế sao anh lại đi với tụi em?” Thôi Đại cười nói.
“Này không phải là ý của anh, còn không phải là do chị tư của cậu bảo anh đi theo à.” Anh tư nói một cách bình tĩnh: “Nếu không phải cô ấy ở nhà để cho Ngũ Nha của anh bú sữa, thì anh đã lập tức gọi chị tư của cậu tới rồi, dù sao cô ấy cũng muốn kiếm thật nhiều tiền!”
Lời này của anh ta đã chọc cho Thôi Đại và Mạnh Đại cười phá lên.
Triệu Văn Thao cũng cười nói: “Anh tư à, câu này của anh đúng thật là mắc cười!”
“Không có gì là buồn cười cả mọi người, anh nói thật, ở nhà sướng biết bao, đi ra ngoài dễ bị mang vạ!” Anh tư Triệu vùi người vào trong túi lương thực, đúng thật có nằm thế nào cũng đều không thoải mái, nhưng xuống xe thì lại lạnh, mà cũng không ở nhà được.
Nói một hồi, cái người đi xung quanh ở trước mặt họ cũng bước lên xe để đi ngủ.
Triệu Văn Thao rút ra từ trong khe hở của túi lương thực mấy thanh gỗ, một thanh to, một thanh nhỏ đưa cho mọi người: “Ôm nó ngủ sẽ ổn hơn!”
“Anh cũng quên mất là phải lấy cái này!” Anh tư Triệu cầm lầy mà ôm vào trong ngực.
Mạnh Đại hỏi anh: “Anh sáu, cái thanh gỗ này mà đập vào đầu thì có gây chết người không?”
“Cái này còn phải xem cậu dùng bao nhiêu lực. Tốt nhất là đừng đập vào đầu, đập vào chân là được rồi, gãy chân thì còn có thể nối, đầu mà hỏng thì coi như xong rồi.” Triệu Văn Thao trả lời.
“Anh sáu, anh đừng nói nữa, nghe đến phát sợ.” Mạnh Đại nói.
“Cậu là tên quỷ nhát gan!” Triệu Văn Thao nói đùa.
“Anh sáu, nào đâu có, là anh gan lớn đấy!” Mạnh Đại cười nói.
Nói đùa một hồi, Mạnh Đại và Thôi Đại đi ngủ, còn Triệu Văn Thao với anh tư Triệu thì gác đêm, tới hơn bốn giờ thì Triệu Văn Thao gọi hai người họ dậy để đổi ca, đêm ấy vẫn bình an vô sự, chỉ là đêm kế tiếp lại xảy ra chuyện.
Tầm hơn mười một giờ đêm, đang lúc Thôi Đại và Mạnh Đại định đi ngủ, bỗng nhiên ở xa xa đằng sau truyền đến tiếng cơ động của xe!
Triệu Văn Thao lập tức cầm cây gậy gỗ lên và la một tiếng: “Có xe tới!”
Người đi dạo ở bên ngoài cũng nghe được lời này, mà nhanh chóng nhặt cây gậy gỗ lên.
“Mọi người đừng sợ, giữ cảnh giác!” Người phụ trách ở trước mặt lớn tiếng nói.
Anh ta tên là Trần Thắng, hơn ba mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, từng có kinh nghiệm chạy đường dài, nếu không thì Triệu Văn Thao cũng sẽ không hợp tác với anh ta để cùng nhau buôn bán gạo.
Triệu Văn Thao đáp lại: “Tôi biết! Đừng lo lắng, có thể là họ đi ngang qua thôi.”
“Giờ cũng là nửa đêm rồi, còn xe chạy sao?” Hai tay của Thôi Đại siết chặt lấy cây gậy gỗ, cất giọng run run nói.
Anh tư Triệu nói: “Không phải là xe đi qua thì là cướp bóc, có sợ cũng vô dụng!”
Thôi Đại và Mạnh Đại nhìn anh tư Triệu một cách oán hận, anh ts nói như vậy mà được à, không thấy bọn họ đang rất sợ sao!
Triệu Văn Thao nói: “Anh tư, còn mấy người nữa, không được xuống xe, nếu thật sự không được nữa thì chúng ta lập tức lái xe đi!”
“Đúng đúng, lái xe đi nhanh!” Thôi Đại nói: “Chúng ta vẫn nên lái xe đi thôi!”
Triệu Văn Thao không ngờ tới lá gan của Thôi Đại lại nhỏ như vậy, trước đây ở trại thỏ, anh nhìn qua cũng thấy lớn gan lắm mà nhỉ.
Anh không biết rằng lúc ở trại thỏ là ở nhà, bây giờ họ lại đang ở bên ngoài, gặp mấy chuyện này ở bên ngoài thì người ta sẽ cảm thấy hoảng sợ theo bản năng, chưa kể là Thôi Đại cũng chưa từng trải qua chuyện như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận