Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 355. Kinh hãi
Anh tư thấy cảnh đó thì lại không thể nổi giận hơn: “Mấy người cút hết cho ông đây! Đừng có mà đứng trước cửa nhà tôi làm mất mặt!”
“Nói ít lại mấy câu đi, cậu nên nói ít lại thôi!” Hàng xóm lên tiếng khuyên nhủ.
Anh hai Triệu, chị hai Triệu, anh ba Triệu và chị ba Triệu đều bị gọi tới, bọn họ ở trong thôn cách nơi đó khá gần, lúc bọn họ đi đến nơi thì thấy được cảnh tượng này, ai nấy cũng đều hoảng hốt.
Anh hai Triệu nói: “Tư, em làm gì vậy, mới uống rượu hả, không biết mình đang làm gì à!”
Anh tư nói: “Anh hai, anh đừng xen vào, hôm nay em phải nói cho rõ một chút, em đây là người hiền lành, nhưng em cũng không phải là kẻ ngu, mỗi ngày bà ta đều tới, bảo muốn đồ, em sắp chết ở bên ngoài, mà bà ta còn tới muốn đồ, mẹ nó, bà ta còn là con người sao!”
“Tư, em im miệng đi!” Anh hai Triệu vừa nghe anh tư quát mẹ nó thì lập tức gào lên, cái này có thể chấp nhận được à: “Bất kể bà ấy có thế nào thì bà ấy cũng là người lớn.”
Mẹ chị tư vừa nghe vậy, cảm giác như có người làm chỗ dựa, thế là bà ta lại bắt đầu gào khóc: “Mau đến đây mà nhìn đi, con rể đánh cha mẹ vợ này!”
Chị hai Triệu thấy thế thì khuyên nhủ bà ta: “Bác gái, bác đừng nói như vậy, chuyện này cũng không phải là chuyện gì tốt, chúng ta vào nhà rồi nói!”
“Tôi không vào đâu, nó sẽ lại giết tôi mất! Vừa nãy nó còn động dao đấy!” Mẹ chị tư lại bắt đầu khóc thét lên.
Anh tư tức giận mắng: “Đúng, tôi đây là muốn giết bà đấy, tôi ngồi trong tù còn yên tĩnh hơn!”
“Tư, em đừng có nói bậy bạ!” Anh ba Triệu đánh anh ta một cái, chuyện này có thể đem ra nói bậy sao?
Chị ba Triệu cũng nôn nóng nói: “Chú tư, chú hạn chế nói lại đi.”
Lúc này có một người hô lên: “Triệu Văn Thao tới!”
“Văn Thao tới đây, mau mau, anh tới nhìn anh tư của anh kìa, này là sao chứ!”
Làm sao Triệu Văn Thao có thể đi tới đó một cách nhanh chóng như vậy được, đó là khi Tam Nha thấy cha nổi giận, cô bé bị dọa sợ nên đã chạy đi tìm Triệu Văn Thao trước.
Kể từ khi Triệu Văn Thao giúp cô bé thuyết phục mẹ cô bé cho cô bé được đọc sách vào lần trước, thì cô gái nhỏ này đã có lòng tin đối với người chú này, thế nên vừa xảy ra sự việc thì cô bé lập tức nghĩ tới chú.
“Chú!” Tam Nha bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy.
Triệu Văn Thao ôm cô bé và vỗ về: “Không sao đâu Tam Nha, cháu đi tìm cha mẹ của cháu đi.”
Chị ba Triệu nghe thế thì vội vàng tới đón lấy Tam Nha.
“Chị ba, chị đưa Tam Nha vào nhà đi, trông chừng đứa nhỏ một chút.” Triệu Văn Thao nói.
Chị ba Triệu vội vã đáp lại: “Được, vậy, em nói chuyện với bọn họ cho xong đi!” Sau đó, chị ta ôm Tam Nha về nhà.
“Chuyện gì thế!" Triệu Văn Thao bước tới và đứng bên cạnh anh tư: “Anh tư, chuyện này là thế nào? Anh đi vắng hơn hai mươi ngày, mỗi ngày đều ngủ một giấc không tới mấy tiếng, vì để kiếm một ít tiền mà suýt chút nữa phải nộp mạng, vừa mới quay về, sao lại thành ra như vậy rồi?”
Mặc dù anh hướng mặt về phía anh tư mà nói, nhưng ai nghe cũng hiểu được là Triệu Văn Thao đang lên tiếng thay cho anh tư.
“Con rể đánh cha mẹ vợ!” Mẹ chị tư lại bắt đầu gào lên.
“Thật sao? Bà nói anh tư đánh bà, vậy này là án hình sự rồi, phải gọi công an đến giải quyết thôi, đây cũng là một việc hệ trọng, chị tư, chị báo cảnh sát đi!” Triệu Văn Thao nói thẳng: “Anh ba, anh lái xe của em để đưa bà ấy lên đồn công an đi, chuyện hệ trọng như vậy, em không thể xử lý được.”
“Hả?”
Mọi người đều sợ đến ngây người, đùa gì vậy, tới đồn công an, chuyện lớn như vậy sao?
Ở nông thôn, dù có xảy ra chuyện gì thì mọi người cũng cố gắng giải quyết trong âm thầm, họ không muốn động đến nhà nước, đặc biệt là cơ quan chính phủ như đồn cảnh sát, theo bản năng thì những người dân bình thường cũng sợ phải tiếp xúc với những người đó.
Chị tư ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt chị ta có một vài đường rỉ máu, đó là vết tích do mẹ chị ta cào: “Chú sau này, chúng ta không thể báo cảnh sát được!”
“Chị tư, mặt mũi của chị bị làm sao thế, là ai làm?” Triệu Văn Thao cảm thấy kinh ngạc mà lên tiếng hỏi.
“Là do bà bác cào đấy.” Một người phụ nữ trả lời thay.
Triệu Văn Thao không đợi chị ta lên tiếng thì đã lập tức nói luôn: “Chị tư, bà ấy cào chị thành ra như vậy, phải báo cảnh sát rồi! Nếu bị cào hỏng thì có thể xử được, anh ba, anh mau đi khởi động xe đi”
Anh ba Triệu cũng chẳng hiểu Triệu Văn Thao đang có ý gì, thế nên anh ta lắp bắp hỏi: “Trời tối như vậy, đồn công an cũng đã tan làm rồi nhỉ?”
“Không sao cả, tôi có người quen ở đồn công an, tôi biết bọn họ trực 24/24, nên lúc nào cũng có người, có khi không thể lập tức tiến hành thẩm vấn, đành bị giam giữ một đêm, qua ngày hôm sau thì mới thẩm vấn.”
“Giam một đêm, vậy giam ở đâu chứ?" Anh ba hỏi theo bản năng.
“Giam ở trong một căn phòng tối nhỏ! Hoặc là cái kiểu bị treo ngược lên, trấn áp tinh thần anh trước, rồi sau đó họ sẽ tra khảo anh để anh có thể khai ra.” Triệu Văn Thao nói năng nghiêm túc như thể đây là một chuyện có thật vậy.
Chị hai sững sờ: “Thật sự cần phải đưa họ tới đồn công an sao?”
“Đúng vậy, chuyện này lớn lắm rồi, con rể đánh cha mẹ vợ, chị tư cũng bị cào thành ra như vậy, nếu mà bị mắc phải bệnh uốn ván thì sẽ gây chết người đấy! Đúng rồi, chị hai, chị mau vào nhà lấy một ít cồn ra đây, nếu không thì bệnh uốn ván sẽ trực tiếp lấy mạng chị ấy, đến lúc đó thì đứa nhỏ phải làm sao chứ? Nếu anh tư của tôi mà tái giá, thì ba đứa nhỏ sẽ không có người vợ tốt nữa đâu!”
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Triệu Văn Thao, chuyện này, anh đang nói gì vậy, sao lại bắt đầu nói qua chuyện cưới vợ rồi?
Chị hai thấy khuôn mặt lạnh dọa người của Triệu Văn Thao, thì chị ta vội vàng kéo chị tư vào nhà để xử lý vết thương trên mặt.
Lúc này, Triệu Văn Thao nhìn về phía mẹ chị tư rồi hỏi: “Bác gái, cháu hỏi bác lại một lần nữa, anh tư cháu có đánh bác thật không?”
Mẹ chị tư há hốc mồm, bà ta không nói lên thành lời, lại nhớ tới việc Triệu Văn Thao vừa mới nói có người quen ở đồn công an, nếu bây giờ mà đi tới đồn công an, bà ta bị làm khó thì sao?
“Nếu anh ấy đã đánh bác thật, vậy thì cháu nhất định phải đưa hai người đến đồn công an thôi, bác yên tâm, có người mà cháu quen, nói tốt một vài lời, rồi bảo con trai bác mang tiền tới, bảo đừng treo ngược bác lên, chỉ giam lại là được. À anh ba, đến lúc đó anh đừng quên lái xe đưa con trai của bác gái, tên là Kim Bảo nhỉ, đưa cậu ấy tới luôn, đừng quên bảo cậu ấy mang theo tiền…”
“Không có!” Mẹ chị tư lập tức nói: “Vừa nãy là tôi nói bậy đó! Anh cậu có uống một ít rượu, nên đùa giỡn thôi, không phải là đánh tôi, đừng đi tới đồn công an, cái chuyện cỏn con này, chỉ chúng ta thôi thì có thể giải quyết rồi, tốn tiền làm gì chứ!”
Mẹ chị tư cũng không đợi Triệu Văn Thao nói xong thì bà ta đã nhanh chóng lên tiếng.
Triệu Văn Thao cứ luôn nhấn mạnh từ đồn công an, thật sự khiến bà ta bị dọa sợ.
“Thật không ạ, thật sự không cần phải đi tới đồn công an sao?”
“Không cần, thật sự không cần!” Mẹ chị tư túm lại đầu tóc rồi đứng lên nói: “Cậu nhìn tôi này, cũng không chuyện gì cả, tôi đi về đây.”
“Đã trễ thế này rồi mà bác đi về một mình thì cũng không tốt lắm, lỡ xảy ra chuyện gì, cháu gánh không nổi đâu. Bác ở lại đây một đêm đi, sáng mai nếu bác có muốn về thì về.”
“Tôi không ở lại được!” Mẹ chị tư liếc nhìn khuôn mặt lạnh của anh tư: “Tôi vẫn nên trở về thôi.”
Triệu Văn Thao nói: “Bác gái, hay là như vậy đi, bác tranh cãi với anh tư cũng không vui, để cháu bảo anh tư cháu tới chỗ của cháu vậy, bác ở đây một đêm đi, chờ tới sáng rồi bác hãy về.”
“Vậy cũng được.” Mẹ chị tư đồng ý.
Triệu Văn Thao lại nói tiếp: “Như tất cả mọi người đã biết, tôi nói thêm vài câu nữa, lần này anh tư tôi ra ngoài, quả thật là có kiếm được ít tiền, nhưng lần này là anh ấy phải dùng tính mạng đổi lấy, nếu ai có đánh chủ ý tới số tiền này, vậy thì cũng chỉ có thể đưa tới đồn công an thôi! Bất kể là người thân thích hay là bạn bè, hữu, giúp đỡ lẫn nhau, đôi bên có qua có lại, không thể cứ để một bên chiếm hết tiện nghi của bên còn lại, dù có là con trai thì cũng không được, bác gái, bác nói lý lẽ này có đúng hay không?”
“Đúng, đúng!” Mẹ chị tư gật đầu liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận