Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 369. Sở trường của anh tư
“Được, tôi biết rồi.” Anh tư nói.
“Lúc đầu em dự định bảo Tiểu Mã tới đây đấy, kết quả bên kia không đi được, chờ lần sau vậy. Dù sao thì anh tư cũng phải ở nơi này trong một thời gian ngắn mà.” Chu Mẫn nói.
Bây giờ Tiểu Mã vội vàng luyện tập đi catwalk để mặc quần áo của hãng may nên đã ở chỗ gần nhất rồi.
Không nói đến Tiểu Mã thì anh tư đều quên khuấy đi mất: “Tiểu Mã thế nào rồi?”
Diệp Minh Bắc cười nói: “Bây giờ anh mà gặp Tiểu Mã thì chắc cũng chẳng nhận ra được đâu!”
Anh tư kinh ngạc nói: “Cậu ta thế nào rồi?”
Anh ta đã từng gặp Tiểu Mã mấy lần, toàn tới nhà Lý Qua Tử ăn uống tránh làm việc, người trong thôn đều không muốn gặp cậu ta nhưng anh ta lại không có cảm giác gì cả, dù sao cũng không phải ăn mất cơm gạo nhà mình.
“Bây giờ cậu ta... Đúng rồi, chỗ em có ảnh chụp của cậu ấy, anh xem đi!” Diệp Minh Bắc đứng dậy đi lục một đống tạp chí, tìm được một quyển rồi lại lật vài tờ sau đó mới đưa cho anh tư: “Xem này, đây chính là cậu ấy.”
Anh tư nhìn thì giật mình một cái, trên trang sách thứ mười sáu đang mở có một thằng nhóc cao gầy, ngửa đầu lạnh lùng nhìn, tỏ vẻ không ai bì nổi, trên người ăn mặc lòe loẹt, còn chân trần, lộ lồng ngực, trên cổ còn đeo vòng trang sức. Đây, đây là trang phục gì thế? Cảm thấy cay cả mắt.
“Đây chính là Tiểu Mã á?” Anh tư cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được dáng vẻ Tiểu Mã đã từng gặp.
“Đúng vậy, nếu nói trắng ra thì anh có trông thấy cậu ấy cũng không nhận ra đâu.” Diệp Minh Bắc nói.
Chu Mẫn ở bên kia nói: “Thứ anh cho anh tư nhìn là anh chụp trào lưu quần áo và trang sức của Tiểu Mã đúng không? Anh lấy cái nông thôn không theo xu hướng ấy thì anh tư mới có thể nhận ra được.”
“Em không nói thì anh cũng quên mất!” Diệp Minh Bắc đứng dậy lại lấy một quyển ra lật, tìm được một bức đưa cho anh tư.
Anh tư nhìn, ha, khá lắm, sao lại khoác cả chăn lên trên người rồi!
Tấm này còn khá giống với dáng vẻ của Tiểu Mã, có điều cũng không giống với khi ở nhà cho lắm, tóc loạn bù xù, phía sau là một mảnh ruộng lúa mạch, hình như là quần áo rách rưới, còn không mặc đẹp bằng lúc ở nhà. Anh tư không rõ vì sao thế này mà cũng làm được sách.
“Cái này cũng không giống với lúc ở nhà.” Anh tư đưa tạp chí cho Diệp Minh Bắc, lại không nhịn được mà hỏi: “Sao quần áo cậu ta mặc lại hỏng đến mức ấy thế?”
Diệp Minh Bắc sửng sốt một chút rồi cười ha ha: “Anh tư ơi, anh chớ xem thường bộ quần áo này, anh biết bán được bao nhiêu tiền không?”
Anh tư kinh ngạc: “Cái này mà còn bán lấy tiền á?”
“Xem anh tư nói kìa, không bán lấy tiền thì làm gì chứ?” Diệp Minh Bắc nói.
Mẹ Diệp bưng một chén canh tiến đến nói: “Tư à, cháu không biết đấy thôi, chỉ một bộ quần áo rách rưới này thôi đã hơn năm trăm rồi đấy, còn chẳng đủ mà bán kia kìa!”
Anh tư kinh ngạc đến mức suýt chút nữa đánh rơi chiếc đũa, nhanh chóng cầm lại cái tạp chí kia, nhìn kỹ rồi lắp bắp nói: “Chỉ bộ, quần áo này, đã bán được hơn năm trăm rồi ạ?”
Mẹ Diệp buông canh ra rồi ngồi xuống nói: “Còn không phải sao! Nếu như bác nói thì đây chính là có tiền mà không biết ném đi đâu đấy!”
“Mẹ, xem mẹ nói kìa, người ta gọi đó là mốt, là trào lưu.” Diệp Minh Bắc nói.
Dì giúp việc bưng thức ăn tiến đến cười nói: “Người tuổi trẻ bây giờ thì thấy đẹp, dù sao thì tôi cũng không thấy đẹp chỗ nào cả.”
Anh tư thuận miệng nói: “Cháu cũng không nhìn ra đẹp chỗ nào, cái này còn khoác cái chăn. Còn kéo dài như vậy để làm gì cơ chứ? Quét rác à?”
Chu Mẫn nở nụ cười: “Anh tư ơi, đây chính là một món trang sức dùng để chụp ảnh thôi, người mua cũng dùng để làm trang phục diễn xuất.”
Chu Mẫn nói như vậy rồi anh tư không tiện nói không đẹp nữa: “Phải, anh đã nói mà, thì ra là dùng để diễn xuất.”
Chu Mẫn cười nói: “Anh tư, công việc của Tiểu Mã chính là biểu diễn những bộ quần áo này, cũng gọi là người mẫu, cái này là để huấn luyện cho cậu ấy chụp về sau.”
“Không giống như trước đây, tấm này còn có dáng vẻ trước kia, tấm kia thì thật sự không nhìn ra.” Anh tư cảm khái nói.
“Thật ra em hy vọng cậu ấy có thể giữ được dáng vẻ lúc trước nhưng không được nữa rồi.” Chu Mẫn thở dài.
Yêu cầu của chị ta tương đối cao, nhìn trúng dáng vẻ Tiểu Mã mặc trang phục thời cổ mà Diệp Sở Sở vẽ, cảm thấy có thể làm trang phụ cổ điển cho nam phổ biến. Khi thấy người thì lại cảm thấy hình tượng nông thôn lúc đó có thể kiếm được một khoản tiền trước. Chỉ là tìm kiếm cái lạ, dùng mánh lới với loại nội dung này chỉ được nhất thời, muốn lâu dài thì nhất định phải không ngừng sửa cũ thành mới. Điều này cần chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày, phải huấn luyện đối với người mẫu. Mà cứ như vậy thì khí chất vốn có cũng sẽ bị xóa đi. Nói trắng ra chính là chị ta hy vọng Tiểu Mã có thể mặn có thể ngọt. Đáng tiếc Tiểu Mã không làm được, luyện tới luyện lui vẫn luyện thành người mẫu công nghiệp đi ra từ dây chuyền sản xuất, còn chưa phải là loại tiêu chuẩn nữa chứ.
Đừng nói anh tư không hiểu điểm này mà ngay cả Diệp Minh Bắc cũng không biết rõ. Tiếp đó mọi người cũng bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện. Anh tư không giỏi nói năng nên đa số đều là ăn, nhưng Tiểu Mã mặc bộ quần áo đó bán được hơn năm trăm đã kích thích anh ta rất mạnh.
Ăn cơm xong Diệp Minh Bắc đưa anh tư trở về hãng may quần áo, thuận tiện mang hộp giấy đựng đồ trang sức đó đến hãng may quần áo.
Đến hãng may quần áo rồi, anh tư giúp phân loại đồ trang sức, có vài vật trang sức là loại đan tết từ dây thừng hoặc là trúc giả, lau sậy.
“Thứ này bán được bao nhiêu tiền?” Anh tư hổi.
“Thứ này không phải để bán mà là để phối hợp với quần áo.” Diệp Minh Bắc vừa ghi lại vừa nói.
“Thế lúc mua thì mất bao nhiêu tiền?” Anh tư suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Bởi vì là làm theo yêu cầu nên khá đắt, một cái này bốn năm hào tiền đấy.”
“Chỉ một món đồ chơi nhỏ như vậy mà bốn năm hào tiền!” Anh tư kinh ngạc không được.
“Đúng vậy, anh tư à, bởi vì là làm theo yêu cầu nên trên thị trường không có bán.” Diệp Minh Bắc giải thích.
Anh tư cầm lấy một vật phẩm được làm theo yêu cầu lật qua lật lại xem mấy lần rồi nói: “Thứ này cũng đơn giản quá, cái này chắc gì so với đan giỏ cả! Một cái giỏ mới có bao nhiêu tiền mà cái đồ chơi nhỏ như thế đã bán được mấy hào tiền rồi. Lừa người ta à?”
Vừa lúc Chu Mẫn tiến đến nghe được thì hỏi vội: “Anh tư, anh nói thứ này đơn giản thế anh có biết làm không?”
Anh tư thấy Chu Mẫn thì lập tức câu nệ hơn: “Vật này không khó, không khác gì đan giỏ hết. Chắc anh cũng có thể bện ra được.”
Chu Mẫn thấy hứng thú: “Anh tư, nếu như dùng dây thì anh có thể bện được không?”
“Dây thì lại càng đơn giản hơn, còn đơn giản hơn so với dùng trúc.”
“Thật không ạ? Vậy được, em lấy dây cho anh, anh bện một cái cho em xem!” Chu Mẫn hào hứng cầm ngay một hộp dây năm màu tới cho anh tư.
Diệp Minh Bắc nhìn Chu Mẫn, dường như đã hiểu ý của Chu Mẫn.
Đan tết là điểm mạnh của anh tư, lúc cầm lấy dây, cả người anh tư cũng giống như đã thay đổi, tự tin đến phát sáng.
“Em muốn bện cái gì?”
“Gì cũng được ạ.” Chu Mẫn nói.
Đầu ngón tay vừa to vừa thô ráp của anh tư hí hoáy dây màu rất đỗi linh hoạt nhanh nhẹn, đan cài qua lại, không bao lâu đã kết thành cái nút như ý chữ Phúc nho nhỏ rồi.
“Trời ạ, anh tư ơi, anh còn có tay nghề thế này ư?” Chu Mẫn cầm lấy cái nút như ý chữ Phúc nho nhỏ kia, thở dài nói.
“Đây thì là tay nghề gì chứ? Nông dân đều biết cả.” Anh tư lại khôi phục dáng vẻ câu nệ.
“Anh tư, anh bện đẹp quá!”
Chu Mẫn cầm lấy cái nút như ý lớn chừng bàn tay trẻ con, lật qua lật lại mà xem, càng xem càng giật mình. Nó được bện từ dây năm màu, anh tư xếp màu của dây thành thay đổi dần, mà màu sắc của chữ Phúc và nút như ý thay đổi dần tương phản với nhau, nhìn qua rất có đặc điểm nghệ thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận