Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 376. Muốn đi học
Anh tư giải thích: “Chỉ một năm hay là hai năm? Nếu anh về nhà thì không bện được nữa, vậy thì tính sao?”
Chu Mẫn thật sự không nghĩ đến điều này, cô theo bản năng đã coi anh tư thành Tiểu Mã rồi.
“Anh tư, anh suy tính thật đúng là chu đáo, em còn chưa nghĩ đến nữa.” Chu Mẫn vội nói.
Không phải là anh tư cân nhắc chu đáo mà là anh ta luôn đinh ninh rằng kiếm lại được chỗ tiền bị mất thì sẽ đến phía nam, nếu như ký mấy năm vậy thì anh ta đi thế nào được, chỉ là không thể nói lời này ra.
“Thế ý của anh tư là ký bao lâu đây?” Chu Mẫn hỏi.
“Anh, anh cũng không biết. Khi nào thì vật này có thể kiếm tiền vậy?” Anh tư có chút ngượng ngùng nói.
“Có lẽ phải qua năm sau mới có thể biết được ạ.” Chu Mẫn suy nghĩ một chút rồi nói.
“Còn phải sang năm á?” Anh tư khá bất ngờ.
“Anh tư, có phải anh dự định về nhà ăn tết không?” Chu Mẫn cho rằng anh tư muốn về nhà ăn tết nên mới hỏi như vậy.
“Không!”
Anh tư lập tức lắc đầu, không có tiền thì trở về ăn tết gì chứ? Ra toà còn chưa biết chừng ấy chứ! Người như chị tư, anh ta còn chưa ho he tiếng nào đã ra rồi, còn mất tiền nữa, có thể ăn tết vui vẻ được sao? Chẳng những không ăn tết vui vẻ được mà cuộc sống đều không vui vẻ.
Hơn nữa, trở về ăn tết rồi lại trở lại, đi đi lại lại phải tốn tiền, anh ta nào có nhiều tiền mà lãng phí như vậy.
“Vậy thì là nửa năm thôi nhé?” Anh tư nói.
Chu Mẫn sửng sốt. Nửa năm? Thế này thì quá ít rồi, lẽ nào anh tư ngại cho ít tiền à? Không giống mà.
“Anh tư, nửa năm thì quá ngắn, không nhìn ra hiệu quả gì, một năm đi ạ, đây đã là ít nhất rồi. Thông thường đều là ba năm đến năm năm đấy.” Chu Mẫn nói.
“Ba năm đến năm năm?” Anh tư không ngờ thời gian lại dài như vậy: “Thời gian dài như vậy á?”
“Trong thời gian ngắn không nhìn ra được, chỉ có thể đợi thời gian dài một chút.”
“Vậy được, một năm trước vậy.” Anh tư đã chấp nhận thời gian một năm.
Chu Mẫn lấy hợp đồng ra, vừa đọc cho anh tư vừa giải thích. Anh tư không quan tâm đến những cái khác, có quan tâm cũng không hiểu, anh ta chỉ biết là bao ăn bao ở và lấy mười đồng tiền, đợi năm sau lại bện thứ mới rồi sẽ chia hai mươi tám mươi với Chu Mẫn, anh ta hai mươi, Chu Mẫn tám mươi.
Đương nhiên, đây là sau khi khấu trừ chi phí.
Chu Mẫn giải thích phải làm quảng cáo, phải marketing cho phổ biến các kiểu, vận chuyển hao tốn tiền cho nên mới chia như thế.
Anh tư không có dị nghị, trong lòng lại nghĩ cô vợ anh rể thứ ba của thằng sáu này tính sổ sách rất khôn khéo!
Anh tư là người thành thật nhưng thành thật không có nghĩa là ngốc. Huống chi Triệu Văn Thao buôn bán tinh thông như vậy, thân làm anh trai của hắn cho dù không đi buôn bán cũng sẽ có nhận thức tối thiểu đối với việc buôn bán.
Lúc này anh tư đã nhìn ra thứ mà mình bện có thể bán lấy tiền, nếu không Chu Mẫn sẽ không ký hợp đồng với anh ta, trả tiền lương cho anh ta. Với lại còn bán được không ít tiền. Nếu không có thể chia hoa hồng hai mươi tám mươi hay sao?
Có điều suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, anh tư cũng không hề nói lời oán hận, nếu như không có Chu Mẫn thì thứ do mình bện ra cho dù có đáng giá hơn nữa, anh ta cũng không bán được.
Vả lại, anh ta cũng không thích buôn bán, đặc biệt là cách bán như Chu Mẫn vừa nghe đã nhức đầu, vẫn nên yên tĩnh lấy một phần của chính mình, còn cái khác thì thích bao nhiêu thì bấy nhiêu thôi.
Anh tư là một người không thích bận lòng, Chu Mẫn đã nói trên hợp đồng rồi, anh ta chỉ cần quan tâm bện, còn những cái khác không cần quản, thế là đã hết sức hài lòng rồi.
Hợp đồng đã được ký, từ giờ khắc này anh tư đã chính thức trở thành công nhân của Chu Mẫn rồi, lúc này chuyện ăn ở đã tốt hơn rồi.
Ngày hôm sau anh tư dùng điện thoại của Diệp Minh Bắc để gọi điện cho chị tư.
Ngày hôm trước Diệp Minh Bắc gọi điện thoại bảo Diệp Sở Sở nói cho chị tư một tiếng, hôm nay, chị tư đã sớm mang theo Ngũ Nha qua đây chờ điện thoại.
Không biết có phải là do đã cách khá xa hay không mà ngược lại quan hệ của hai vợ chồng lại gần gũi hơn, nói chuyện cũng rất thân mật, khoảng cách sản sinh vẻ đẹp cũng không phải là không có lý.
“Anh ở đó thế nào, có lạnh hay không?” Chị tư nắm thật chặt ống điện thoại, giống như là bắt được người anh tư vậy.
“Không lạnh, ở đây có hệ thống sưởi hơi. Còn em thì sao, có đốt lò không?” Anh tư cũng rất quan tâm hỏi: “Em phải đốt đấy, con cái không chịu nổi đâu.”
“Đốt chứ, sáng sớm buổi tối đều đốt, giường lò cũng đốt rất nóng.” Chị tư nói đến gia súc trong nhà, từ thỏ đến gà nói hết một lần.
Anh tư bảo: “Vậy là tốt rồi, làm ít đồ ăn ngon cho con đi, bây giờ anh ở đây một tháng kiếm được mười đồng đấy!”
Hô hấp của chị tư lập tức khẩn trương: “Mười đồng á? Nhiều thế!”
Diệp Sở Sở ở bên cạnh trông Tiểu Bạch Dương và Ngũ Nha chơi, nghe xong lời này thì cảm thán trong lòng. Anh ba cảm thấy mười đồng tiền này ít, chồng mình thì cảm thấy cũng không có lời, đến chỗ chị tư thì lại cảm thấy rất nhiều. Ngày hôm trước gọi điện thoại với mẹ, mẹ nói mười đồng tiền là rất nhiều rồi, người thành phố làm thợ mà một tháng năm sáu đồng đã nhiều rồi. Còn về cô, có thể là bởi vì Triệu Văn Thao kiếm được tiền nên cảm thấy khá ít. Xem ra, bao nhiêu tiền là tùy theo từng người chứ không có con số chuẩn xác.
“Đúng vậy, anh cũng thấy nhiều, anh cũng không làm gì, chỉ ngồi ở đó bện đồ thôi, còn bao ăn ở, thật là tốt.” Anh tư nói.
Chị tư phấn khởi nói: “Còn không phải sao? Việc này thật sự phải cảm ơn mợ ba sắp nhỏ!”
Mợ ba này là chỉ Chu Mẫn, bởi vì Chu Mẫn là chị dâu nhà mẹ đẻ của Diệp Sở Sở cho nên tính theo vai vế thì Ngũ Nha phải gọi Chu Mẫn là mợ ba.
“Anh ở đó ăn uống thế nào?” Chị tư lại hỏi.
“Ăn rất ngon, có thịt có rau, đều là bác ấy làm đấy.”
“Vậy thì thật là làm phiền bác ấy rồi. Anh nhớ nói lời cảm ơn đấy, đừng coi như đang ở nhà mà không nói gì.” chị tư dặn dò.
“Anh biết chứ, anh nói rồi. Trong nhà không có chuyện gì chứ, không có chuyện gì thì cúp đây.” Anh tư nói.
Nước mắt chị tư rớt xuống: “Anh chỉ biết không có chuyện gì, có việc gì thế anh có thể trở về không? Em ở nhà một mình trông ba đứa con, anh biết vất vả cỡ nào không?”
Anh tư trầm mặc một hồi rồi nói: “Đợi đem tiền về cho em là em sẽ không cảm thấy vất vả nữa.”
Chị tư nghẹn lại, ông chồng vẫn có dáng vẻ đáng chết ấy!
“Tam Nha Tứ Nha đi học chưa?” Anh tư đột nhiên hỏi.
“Đi học rồi! Em đã nói mấy con vịt giời chết tiệt thì đi học làm gì, ở nhà còn có thể giúp em dỗ con. Nhưng chú út nó nói phải đi học, không đi học thì phạm pháp. Anh nói xem không đi học còn phạm pháp nữa chứ. Đây là chuyện gì vậy chứ? Đi học thì phải mất tiền đấy!” Chị tư cũng không để ý Diệp Sở Sở ở bên cạnh mà om sòm một trận.
Anh tư không để ý tới chị ta, nói thẳng: “Tam Nha Tứ Nha phải đi học, mặc kệ thế nào cũng phải đến trường. Em xem mợ ba chúng nó thật lợi hại, đó chính là nhờ đi học mà ra đấy. Trở về dỗ con cho em thì có thể dỗ ra trò gì chứ? Còn cả Ngũ Nha nữa, tương lai cũng phải đến trường.”
Chị tư trừng mắt: “Đều đi học thì phải tiêu hết bao nhiêu tiền chứ?”
“Em biết mợ ba nó kiếm được bao nhiêu tiền không?”
“Hả? Bao nhiêu?”
“Mấy trăm!” Anh tư dùng sức nói: “Không đi học thì có thể kiếm nhiều tiền như vậy à?”
Chị tư hơi xoắn xuýt, đến trường thì phải bỏ tiền, không đi học thì không kiếm được vài trăm, thật là một đề khó.
“Em đừng có mà đầu to óc như quả nho! Tương lai ba đứa con gái mỗi người cho em vài trăm thì em hãnh diện biết bao? Lẽ nào giống như em à, cả đời cũng không kiếm được mấy trăm.” Anh tư nói.
Chị tư tức giận nói: “Vậy cũng phải tiêu mấy trăm trước đã, anh kiếm à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận