Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 384. Phàn nàn

Chương 384. Phàn nàn
Việc quan trọng nhất ở nông thôn vào ngày tết chính là chưng lương khô, bánh nhân đậu, bánh mật, bánh bao, bánh mì hấp, ít nhất là cũng phải nấu mấy nồi, để ăn đến đầu mùa xuân, này cũng vì mùa đông rất lạnh, nấu cơm thì rất phiền phức, nên bây giờ họ nấu nhiều lương khô một chút, lúc ăn thì nấu ít cháo, hâm lương khô lại cho nóng rồi thêm món gan lợn nhồi, ăn kết hợp với món dưa muối.
Đừng cảm thấy nó đơn giản, lúc trước còn không được như vậy đâu, này là do mấy năm gần đây, thức ăn đã trở nên khá hơn rồi.
Diệp Sở Sở nhớ khi cô còn bé, trong nhà cô chỉ ăn toàn cháo, thỉnh thoảng mới ăn chút cái bánh bột ngô thôi, đừng nói giết heo để lấy thịt, mà cả dưa muối và đậu lên men còn chẳng có, chỉ cần đĩa nước muối mặn để ăn kèm với cháo là xong việc. Bây giờ điều kiện đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là khi cuộc sống được cải thiện, cô lại bắt đầu kén chọn, luôn muốn thay đổi đa dạng món ăn, vì thế cô không khỏi có chút tự trách bản thân.
Triệu Văn Thao nghe vậy thì nói: “Vợ, em đừng nghĩ như vậy, không có điều kiện thì không nói, mà giờ chúng ta đã có điều kiện thì dĩ nhiên là muốn ăn ngon hơn rồi, người ta sống vì cái gì chứ, không phải là để ăn uống sao?”
“Em lo rằng em kén chọn quá, thì sau này sẽ không có cái để ăn nữa.”
Ý của Diệp Sở Sở là nếu cô kén chọn quá thì ông trời có trừng phạt cô không?
“Mình đang có ăn thì cứ ăn trước, việc không có ăn thì nói sau, em suy nghĩ nhiều rồi đấy! Vợ, em cứ nấu mấy món ngon đi, chúng ta không thể bạc đãi bản thân được!” Triệu Văn Thao nói năng rõ ràng mạch lạc.
“Anh đúng là một tên ăn hàng!” Mặc dù Diệp Sở Sở nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy mỹ mãn.
Cô có nghe chị ba nói, anh ba lòng dạ hẹp hòi, không bỏ được ăn, không bỏ uống được, chính là vì nhà trồng lúa mì, cũng không thể bỏ ăn bột mì được, nếu bản thân cô mà là chị ba, thì thế nào cô cũng tức chết mất!
Diệp Sở Sở không thích món bánh nhân đậu và cháo kê hôm trước, hôm sau cũng là bánh nhân đậu và cháo kê, thế nên cô đã làm một - hai nồi bột mì, mấy cái này có thể chưng cách thủy ba nồi bánh nhân đậu, mà nồi của nhà bọn họ lại nhỏ, ba nồi bánh nhân đậu mà nói, cứ cách vài ngày là ăn vài cái, có thể ăn được tới đầu mùa xuân, cô cũng cảm thấy vừa đủ rồi.
Còn về bánh mật thì làm nửa nồi là được, bánh bao thì hấp vài cái để cho Tiểu Bạch Dương ăn, buổi tối thì Triệu Văn Thao hấp lại bánh bao ăn, đây là món mà bọn họ ăn nhiều nhất.
Mấy món khác thì vẫn chưa có, cũng không cần làm đậu hũ, lúc ăn thì cứ trực tiếp tới cửa hàng đậu hũ của anh ba để lấy vài miếng, tất cả đều còn tươi mới.
Món lợn nhồi là món mà cô không thích ăn nhất, gan lợn, thịt lớn, huyết, hầm chung với nhau, làm bữa đầu thì cũng không tệ lắm, nhưng bữa sau ăn tiếp thì ngán lắm, cô suy nghĩ kỹ một chút, đến lúc đó giữ lại một chút là được, không cần quá nhiều, phải có mấy món khác như huyết với thịt, nó là thành phần quan trọng để nhồi vào ruột.
Hôm nay Diệp Sở Sở nấu một nồi đậu để làm nhân bánh, cũng may trong nhà có nhiều giường đất, nếu mà dọn giường đất đi thì chắc chắn là không thể đốt nổi.
“Em trốn ở trong nhà lâu quá rồi đấy.” Hạ Tùng Chi tới.
“Chị cũng vậy đó, lâu lắm rồi chị không tới chỗ em chơi.” Diệp Sở Sở mời cô ấy vào trong phòng.
“Mấy ngày nay chị bận chưng lương khô, bánh nhân đậu mà hấp đến tận tám - chín nồi!” Hạ Tùng Chi cởi giày ra và ngồi lên giường: “Chị vỗ vào mặt thì tê tay, đứng mà chân cũng đau nhức, bận từ sáng đến nửa đêm, giường đất đốt nóng như thế cũng ngủ không ngon.”
“Vậy chị hấp xong chưa?” Diệp Sở Sở ngồi lên giường hỏi, cô biết nhà của Hạ Tùng Chi có khá nhiều thành viên, nên số lượng bánh nhân đậu cần được hấp cũng nhiều hơn.
“Vẫn chưa!” Hạ Tùng Chi thấy Tiểu Bạch Dương ngủ say ở bên kia, cô ấy nói: “Tiểu Bạch Dương, giờ này mà ngủ thì đúng thật là lạ.”
“Tối hôm qua thằng bé có chơi với cha nó, chơi đùa đến tận nửa đêm, cũng không chịu ngủ, bây giờ thì mệt, ngủ.” Diệp Sở Sở nói tiếp: “Tám chín nồi mà chị vẫn chưa hấp xong sao, bên chị có làm thêm bánh mật, hấp bánh bao mà vẫn chưa đủ sao, hấp nhiều quá, tới tháng giêng mà không ăn hết thì sẽ hư mất.”
Sau mùa xuân, thời tiết sẽ trở nên ấm áp, lương khô cũng không thể giữ được nữa, mà bây giờ cũng chẳng có tủ lạnh để cất.
Hạ Tùng Chi bĩu môi nói: “Tám chín nồi mà vẫn chưa phải là để vợ chồng chị ăn đâu, là hấp cho nhà mẹ chồng chị đấy!”
“Hả?” Diệp Sở Sở cảm thấy kinh ngạc.
Hạ Tùng Chi phàn nàn: “Mẹ chồng chị nói, mẹ của bà ấy bị đau ốm rồi, không thể hấp lương khô được, tụi chị cũng hấp giúp cho mấy nồi, em nói là mấy nồi sao? Chị thấy chị còn hấp luôn phần của anh em bà ấy! Mà này chỉ là bánh nhân đậu thôi, còn chưa tới bánh mật và bánh bao đâu. Nhất là bánh bao, năm nay trong thôn của mẹ chồng chị bà không có lúa mì, nên nào có bột mì để hấp bánh bao, chị thấy, nhà chị còn không có đủ bột mì.”
Diệp Sở Sở cũng không biết nên nói gì: “Chị đừng tức giận, hấp thì hấp đi, bây giờ đều là người nhà của nhau rồi, sau này mà có chuyện thì cũng sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau.”
“Chị tức giận sao?" Hạ Tùng Chi tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Phận làm vợ là người ngoài, tức giận thì có ai xem ra gì đâu! Sở Sở à, chị thật sự rất muốn lập tức dọn ra ngoài ở riêng!”
Hạ Tùng Chi nói giống như một đứa con nít.
Diệp Sở Sở bật cười một tiếng: “Chị lại muốn dọn ra ngoài sống, ban đầu ai bảo dời ra ngoài thì phải tự dựa hết vào bản thân mình sao? Bây giờ chị không sợ nữa à?”
Hạ Tùng Chi thở dài một tiếng: “Đúng thật là cái nào cũng khó.”
“Có gì khó đâu chị, chị không thiếu ăn, cũng không thiếu uống, chị cứ làm như không nhìn thấy là được!”
“Chị cũng muốn làm như không nhìn thấy, nhưng chị không kiềm được.” Hạ Tùng Chi lộ ra vẻ mặt vô cùng uất ức.
Cô ấy có thể xem như là không nhìn thấy, dù sao thì cũng ở chung một chỗ, tất cả đều nghe theo lời mẹ chồng nói, đồ cho ai bà ấy cũng nói là không có gì, nhưng mà cô ấy phải dậy từ sáng sớm để nấu đậu, sau đó cô ấy còn còn phải đứng mấy tiếng để gói bánh đậu, buổi tối đứng hấp bánh nhân đậu tới hơn nửa đêm, nói như vậy thì cô ấy có thể làm như không nhìn thấy sao?
“Sở Sở, cuộc sống của em đúng là sướng như tiên!” Hạ Tùng Chi tỏ ra ngưỡng mộ và ghen tỵ với cô: “Em xem thần sắc của em đi kìa, em xem dáng vẻ nhàn rỗi của em kìa, chị thật sự không chịu nổi đấy!”
Diệp Sở Sở liếc nhìn cô ấy: “Chị chỉ thấy bây giờ em nhàn rỗi thôi, sao chị không nhìn thấy lúc em làm việc đi kìa, đứa nhỏ là em tự mình chăm đấy, còn chị thì có mẹ chồng giúp đỡ kìa!”
Nói tới đứa nhỏ, Hạ Tùng Chi nói: “Chị cho con bé kiêng sữa rồi.”
“Hả, con bé của chị mới có hơn một tuổi mà chị đã cho con bé kiêng sữa rồi, có quá sớm không?” Diệp Sở Sở cảm thấy kinh ngạc nói: “Chị cũng đừng nghĩ tới việc cho con bé bú sữa bột nhé, chị ba em nói, sữa bột không an toàn bằng sữa mẹ đâu.”
“Chị muốn cho con bé bú sữa bột thật, chị cũng không muốn cho con bé kiêng sữa, nhưng chị không còn cách nào khác, vì chị không có sữa.” Hạ Tùng Chi cười gượng: “Chị ăn cháo gà, cũng có nấu móng heo, ăn vào thì chị đều muốn ói ra, mà cũng không có sữa, càng lo lắng thì lại càng không làm được gì, chị cũng chẳng còn cách nào khác, cũng may là con bé ăn được, mỗi ngày chị đều nấu thêm cho con bé một ít cháo, chỉ đành phải vậy thôi. Đúng rồi, lần này chị tới đây là muốn nhờ chị ba của em mua hộ chị ít sữa bột ở thủ đô, thỉnh thoảng cho con bé uống một chút, uống đối phó cho tới khi lên hai tuổi. Em đừng nói cho người bên ngoài biết, để mẹ chồng chị biết thì chị sợ là bà ấy không chịu, bà ấy không chấp nhận điều này đâu.”
“Này là do Văn Chí nhà chị bảo?”
“Anh không có nói, mà chị cũng không có tiền để mua.” Hạ Tùng Chi nói: “Mua trước để nếm thử một chút.”
“Được, để em hỏi giúp chị, nhưng có được hay không thì em không biết đâu.” Diệp Sở Sở nói tiếp: “Chị ba của em của em cũng không chấp nhận sữa bột, chị ấy bảo nó không an toàn. Mà chị bị làm sao vậy, sao lại hết sữa nhanh như vậy?”
“Chị không biết nữa, buổi tối chị ngủ không ngon, ban ngày cũng cảm thấy phiền muộn.” Hạ Tùng Chi cau mày nói: “Chị không biết, rắc rối quá! Nhìn gì chị cũng thấy phiền!”
“Quả thật là không thể thu dọn nhà cửa mà dọn ra ngoài ở vào đầu mùa xuân được.” Diệp Sở Sở cũng có thể nhìn ra được thần sắc của Hạ Tùng Chi đúng thật là không ổn lắm, tóc của cô ấy cũng rối loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận