Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 386. Gặp mặt
Diệp Sở Sở lấy một cuốn sổ nhỏ ra và ghi lại kỹ lưỡng, sau đó cô nói chuyện với bà về chuyện Hạ Tùng Chi muốn nhờ Chu Mẫn mua sữa bột.
Mẹ Diệp than thở: “Cái sữa bột đó có tốt bằng sữa mẹ không! Con bé không vì bản thân thì cũng nên suy nghĩ vì đứa bé chứ, không có sao thì suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, không muốn ở chung với nhau là lập tức dọn ra ở riêng, muốn được mẹ chồng hỗ trợ, lại còn không muốn chịu uất ức, làm gì có chuyện tốt như thế! Nghĩ đi nghĩ lại, muốn có sữa cũng chẳng có, đứa nhỏ phải chịu tội nhiều rồi!”
Diệp Sở Sở than thở: “Mẹ, người và người không ai giống nhau, mẹ cũng đừng tức giận.”
“Mẹ có tức giận đâu, mẹ chỉ đang nói thôi mà.” Mẹ Diệp nói tiếp: “Con cũng không nên học theo con bé, biết đủ một chút, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, đừng có mà mỗi ngày đều muốn đông muốn tây, người ta sống là vì nhiều thứ, muốn không có chuyện gì thì trừ phi chết!”
“Mẹ, xem mẹ nói kìa!” Diệp Sở Sở oán giận nói: “Bây giờ con đang sống rất tốt, không có chuyện gì cả!”
“Vậy thì tốt. Sở Sở à, cuộc sống này là do mỗi người tạo ra, con nghĩ nó tốt thì nhất định nó sẽ tốt, con nghĩ nó tệ thì sẽ tệ.”
Mẹ Diệp nghe xong chuyện của Hạ Tùng Chi thì không khỏi cảm thấy lo lắng cho cô con gái của bà, bà nói dông dài một hồi lâu, rồi mới cúp điện thoại.
Diệp Sở Sở thở dài một tiếng, trong lòng cô thầm nghĩ, có lẽ là tiền sữa bột của Hạ Tùng Chi cũng không đắt bằng tiền điện thoại bây giờ đâu!
Tối đến, ở phía bên này, mẹ Diệp đang nói với Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn về việc Hạ Tùng Chi muốn mua sữa bột.
Diệp Minh Bắc nhìn về phía Chu Mẫn, đối với một đứa nhỏ chưa từng uống sữa bột như anh ta đây thì tất nhiên anh ta không hiểu lắm về sữa bột rồi.
Mặc dù Chu Mẫn cũng có chút khó xử, nhưng cô vẫn nói: “Để con hỏi trước rồi nói lại sau.”
Mẹ Diệp hỏi cô: “Có phải sữa bột rất đắt không?”
“Vâng, sữa bột rất đắt.” Chu Mẫn nói: “Còn nữa, con cũng không biết đứa trẻ nhà cổ có thích loại sữa bột mà con chọn không, nếu mà không thích uống thì mua uổng tiền.”
Sữa bột tốt không phải là vì uống vào thấy ngon, mà là vì nó an toàn, có lúc loại sữa này ở mức giá thấp nên có thể mua được.
“Sữa bột cũng có khác nhau sao? Mẹ nghĩ là tất cả đều giống nhau đấy chứ.” Mẹ Diệp vừa nói vừa không ngừng quở trách Hạ Tùng Chi.
“Mẹ, không có sữa có thể là có liên quan đến thể chất của con người.” Chu Mẫn nói tiếp: “Không phải hoàn toàn là do suy nghĩ nhiều chuyện đâu.”
Mẹ Diệp nói: “Mẹ sinh mấy đứa như Minh Bắc, tất cả đều có sữa, nếu không có sữa, một đứa cũng không sống nổi, còn sữa bột, nãi sáu cũng không có!”
Bà dì cười nói: “Không phải sao, khi đó nào có tiền để mua sữa bột, cuộc sống bây giờ đúng thật là phát triển quá rồi, mấy đứa trẻ ở nông thôn đều có sữa bột để uống.”
“Sau này sẽ còn phát triển tốt hơn nữa ạ.” Chu Mẫn cười nói.
Mẹ Diệp nói: “Mẫn Mẫn à, con cũng không nên cảm thấy quá mệt mỏi đâu, bây giờ con đang cho đứa nhỏ bú, nếu để mệt, không có sữa thì biết phải làm sao.”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, sau khi con lo buổi trình diễn thời trang này xong thì con sẽ nghỉ ngơi ngay, mấy chuyện còn lại thì giao cho Minh Bắc.” Chu Mẫn trả lời bà.
“Vậy thì tốt.” Mẹ Diệp vừa nói xong thì hỏi tiếp: “Còn bao lâu mới xong?”
“Ngày mốt là xong rồi ạ.”
Sau gần hai tháng chỉnh trang và chuẩn bị, rốt cuộc cô cũng có thể thấy được thành quả, Chu Mẫn đang rất mong chờ vào nó.
Rồi một hôm, cô Trình cũng trở về sau một chuyến công tác ở nơi khác, vì lễ nghĩa nên Diệp Minh Bắc cũng có gửi cho cô ta một tấm thiệp mời. Buổi tối ngày hôm đó, cô Trình tới đúng hẹn, đây cũng là lần đầu tiên cô ta gặp Chu Mẫn.
“Đây là cô Trình, đây là vợ tôi Chu Mẫn.” Diệp Minh Bắc giới thiệu cho cả hai người.
Chu Mẫn nhìn cô Trình kia một lượt, vóc dáng của cô ta cao gầy, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, ăn mặc thời thượng, có thể dùng một chữ để hình dung về cô ta, chính là đẹp!
“Cô Trình thật xinh đẹp!” Chu Mẫn khen ngợi cô ta.
Cô Trình vội tỏ ra khiêm tốn, đáp lại: “Cô khách khí quá rồi, quý cô Chu đây đúng thật là có khí chất!”
Chu Mẫn cười: “Cô không cần phải gọi tôi như thế đâu, cô cứ gọi tôi là Chu Mẫn là được, hay gọi là chị Chu cũng được, đừng gọi tôi là quý cô.”
Cô Trình vội vàng trả lời lại: “Vậy để tôi gọi là chị là chị Chu. Hôm trước tôi có đi công tác một thời gian, hôm qua vừa mới trở về thì đã nhận được thiệp mời tham dự buổi trình diễn thời trang của hai người rồi.”
“Tôi rất vinh hạnh khi cô Trình có thể tới đây xem buổi trình diễn thời trang của tôi, hy vọng là cô sẽ thích nó!” Chu Mẫn nói.
“Dĩ nhiên là tôi thích rồi, quần áo trang sức mà nhà họ Chu thiết kế, tôi đều rất thích, đáng tiếc là tôi không thể mua nổi.” Cô Trình nói đùa một chút.
Chu Mẫn cũng tỏ ra nhiệt tình mà nói với cô ta: “Cô Trình thích gì, lát nữa tôi tặng cho cô một bộ nhé!”
“Có thật không? Vậy thì tốt quá!” Cô Trình vui vẻ nói: “Chị Chu, chị đừng đổi ý nha.”
Chu Mẫn đáp lại cô ta: “Làm sao mà tôi có thể đổi ý được, cô Trình xinh đẹp như vậy, vóc dáng cô đẹp thế này, cô bằng lòng làm người mẫu miễn phí cho tôi, thì tôi lại là người được hưởng lợi đấy!”
Mấy lời khen này của Chu Mẫn khiến khuôn mặt của cô Trình đỏ lên vì vui vẻ, ai cũng đều thích được khen, đặc biệt là người như cô Trình.
Diệp Minh Bắc đứng ở một bên, thấy hai người họ nói chuyện cười đùa, thân thiết giống như chị em tốt thì anh âm thầm líu lưỡi, bản lĩnh này, anh có muốn học cũng không được, mà Chu Mẫn thì lại có được dễ dàng.
Anh đứng ở chỗ đó, cứ như có hơi dư thừa, đúng lúc có chuyện nên anh mượn cớ đi để xử lý công chuyện.
Chu Mẫn lại trò chuyện với cô Trình một lúc, sau đó cô mới đi làm.
Cô Trình nhìn bóng lưng của Chu Mẫn, cái ý nghĩ thù địch vô hình có từ trước đây, không biết đã tiêu tan đi khá nhiều từ lúc nào. Sau đó, khi cô ta xem buổi trình diễn thời trang của cô ta không ngừng cảm thấy thán phục, cô ta rất thích, món nào món nấy cô ta cũng đều thích! Đúng rồi, Chu Mẫn nói sẽ tặng cho cô ta một bộ trang phục, cô ta nên muốn bọn nào đây?
Bây giờ trong đầu cô ta đều là trang phục.
Lần buổi trình diễn thời trang này được diễn ra rất thành công, sau khi xong buổi diễn, Chu Mẫn Diệp Minh Bắc đi mua chai rượu Champagne để ăn mừng với toàn thể nhân viên. Sau đó cô để Diệp Minh Bắc ở lại, còn bản thân cô thì về nhà trước, trước đó cô có trở về, cho đứa nhỏ bú, rồi lại bắt xe tới, bây giờ cũng đã là rạng sáng rồi, cô cần phải trở về.
Diệp Minh Bắc vẫn chưa thể về, anh phải dẫn các nhân viên đi thu xếp đồ đạc sau buổi trình diễn, sau đó thì sắp xếp công việc, dù sao thì cái tiếp theo mới là quan trọng.
Tiểu Mã mệt mỏi vô cùng, cái miệng nhỏ kia lo thưởng thức rượu Champagne, vừa nhìn mấy người mẫu khác vừa thưởng thức, cậu ta cảm thấy người mẫu mới là người đáng thương nhất, ăn uống phải hạn chế, như thế thì đời người còn gì vui nữa?
Cậu ta buồn bã ngước đầu lên tầm bốn mươi lăm độ, sau đó thì thấy cô Trình đang nói chuyện với Diệp Minh Bắc, hơn nữa còn cười rất vui vẻ nữa, cậu ta nhìn trái phải một chút, không thấy Chu Mẫn đâu, trong lòng cậu ta nhất thời bấn loạn lên, bọn họ sẽ không...
Nhất thời cậu ta không buồn bã nữa.
Cô Trình đang nói chuyện với Diệp Minh Bắc về Chu Mẫn.
“Vợ anh thật là xinh đẹp!” Cô Trình khen ngợi vợ của anh.
Diệp Minh Bắc cười khách khí và đáp lại: “Cô Trình đây cũng rất xinh đẹp.”
“Phải nói như thế nào đây, khí chất của chị Chu rất đặc biệt, cũng là sinh viên, cũng là phong thái của người có tri thức, mà tôi lại khác, người ta ai cũng nói là cả người tôi toát ra mùi hôi thối của đồng tiền!”
Diệp Minh Bắc cười nói: “Mùi hôi thối của đồng tiền là sao, này là nói cô Trình giàu sao?”
Cô Trình cười và đáp lại: “Anh cũng đừng trêu tôi, đứng trước mặt giám đốc của anh, một nhân viên quèn như tôi có là gì!”
Diệp Minh Bắc đang định nói qua loa lấy lệ vài câu rồi rời đi nhưng bỗng nhiên cô Trình nói: “Có một chuyện mà tôi muốn nói cho anh biết.”
“Là chuyện gì?”
“Dáng dấp của anh trông rất giống với ông chủ tôi.” Cô Trình nhìn Diệp Minh Bắc giống như là đang nhìn một người khác vậy.
Diệp Minh Bắc ngẩn người: “Ông chủ của cô?”
“Đúng vậy, người đó chính là ông chủ của cái tòa nhà đồ sộ này, ngoài tòa nhà này ra, còn có sản nghiệp nhưng do tôi ở cấp bậc thấp quá nên cũng không biết rõ lắm.” Cô Trình nói: “Tôi chỉ thấy người đó trong cuộc họp thường niên thôi, mà thật, dáng dấp của hai người quả thật rất giống nhau!”
Diệp Minh Bắc cảm thấy kinh ngạc: “Ông chủ của các cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận