Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 72. Tâm tư mỗi nhà
“Anh cũng không hề tệ với bọn chúng.” Nói thật ra, dường như là chính anh dẫn dắt đám cháu trai cháu gái này.
“Biết là anh rất tốt với chúng nó, có một miếng ăn thì anh cũng để dành cho tụi nó một phần.” Diệp Sở Sở nhìn anh nói: “Văn Thao, đều qua hết rồi, đừng vì mấy chuyện này mà hao tâm tổn sức nữa. Em biết chừng mực, mấy đứa nhỏ cũng hiểu chuyện, không có cần cái này cái kia đâu.”
Bây giờ sắc mặt Diệp Văn Thao mới tốt lên một chút: “Anh cũng không phải là tiếc một chút đồ đó, chỉ có điều, nếu mà chịu làm cái này thì chuyện mãi không xong đâu, đến lúc đó nếu như em lại không cho nữa, thì chính là do em sai rồi.”
Đừng nhìn hắn còn trẻ tuổi còn chưa trải hết sự đời, nhưng trong lòng lại rất hiểu chuyện.
Diệp Sở Sở gật gật đầu: “Anh nói đúng, người đều như vậy cả, vậy cái này giao cho anh nhé!”
Diệp Văn Thao cười: “Vợ của anh là thông minh nhất, nào, hôn miếng nào!”
“Đi mà làm chuyện của anh đi!” Diệp Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái liền quay người trở vể phòng.
Tối đến, mấy đứa nhỏ ăn canh xương hầm, không thì mỳ kiều mạch, hoặc là súp hoặc là cháo, hương vị vô cùng thơm ngon.
“Chú sáu này đúng là lớn người mà bé con mắt, không ăn được thịt thì đi hầm canh xương.” Anh ba than vãn một câu.
Chị ba nói: “Anh ăn đồ ăn của người ta rồi mà lại còn nói người ta, có ai như vậy không!”
Anh ba hừ lạnh một tiếng: “Ăn canh thì đem sang đó thế sao ăn thịt lại không đem sang? Cái đồ đàn bà như bà, tôi không thèm nói chuyện với bà, chỉ biết nghĩ cho người ta thôi!”
Chị ba chầm chậm nói một câu: “Cái loại người như anh, đưa nước cho anh thì cũng là uổng công!”
Anh ba bị nghẹn, trừng mắt.
Hai đứa trẻ đã quen với việc cha mẹ nói chuyện với nhau kiểu này rồi nên làm như không thấy gì cả, cắm cúi đầu ăn cơm.
Anh ba cũng xem như nhìn ra rồi, đàn ông nếu mà không có bản lãnh thì vợ con đều đi theo người khác hết.
“Xem mỗi chút tiền đồ của tụi mày, có một tí canh xương hầm là đã mua chuộc được bay rồi, đợi đến khi ông đây mua thịt về xem ông đây dạy dỗ tụi mày thế nào!” Anh ba âm thầm mắng.
Anh ba thật sự rất để tâm đến chuyện này, chỉ có điều chuyện mà hắn để bụng vẫn xoay chuyển trên người Triệu Văn Thao, vì vậy không quá hai ngày đã biết được chuyện Thôi Đại làm thuê cho Triệu Văn Thao.
Thôi Đại có thể tuyệt đối không nói cho người khác, nhưng mà anh ba với Triệu Văn Thao là anh em thì hắn ta sẽ không giấu diếm gì. Lúc anh ba nghe được tin liền tức điên người lên ở đó, cái chú sáu này sao lại có thể bại hoại đến mức đó, lại còn thuê người ta bó cúi, một cân hoa màu lận, đó là lương thực đó, đầu của nó bị lừa đá rồi hay gì!
Điều càng làm hắn tức giận hơn đó chính là cái tên bại hoại Triệu Văn Thao cho dù làm cho gia đình lụn bại thì cũng không thể để mất vào tay người ngoài được chứ, đưa cho hắn có phải tốt hơn không? Hắn là anh trai ruột cơ mà!
Đêm hôm đó anh ba tức giận đùng đùng đi tìm Triệu Văn Thao nói chuyện, Triệu Văn Thao nghe xong thì không mặn không nhạt buông một câu: “Tôi muốn thuê ai thì thuê người đó, anh quản được chắc? Bây giờ đã chia nhà rồi, tự sống cuộc sống của nhau đi.”
“Cậu…” Anh ba chỉ tay vào anh ta, tức đến mức không nói ra lời, cuối cùng chỉ thẳng mặt anh ta nói: “Chú sáu à chú sáu, ra trận cha con là lính, đánh hổ thì vẫn còn anh em ruột mà, cậu thì được lắm, nghĩ cho người ngoài mà không nghĩ cho người nhà, chống mắt lên xem ngày cậu phải khóc!” Nói xong liền phất tay áo rời đi.
Hắn ta quay về liền trực tiếp đi tìm anh hai kể khổ, tức quá nói liền một mạch, bảo Triệu Văn Thao không có tình thân.
Anh hai còn không tin được Triệu Văn Thao thuê người đi nhặt củi, đi tìm Triệu Văn Thao xác minh, biết được chuyện là thật thì vô cùng kinh ngạc.
“Cậu nghĩ gì mà lại đi thuê người nhặt củi thế?” Anh hai hoàn toàn không hiểu nối cách làm của Triệu Văn Thao, đây là lương thực ăn không hết rồi lại còn có tiền không có chỗ để tiêu à?
“Em bận, một mình Sở Sở đi nhặt củi em không yên tâm nên thuê Thôi Đại, cũng chỉ là chuyện có mấy cân hoa màu thôi mà.” Triệu Văn Thao đứng trước lồng thỏ chọc mấy con thỏ.
Con thỏ được anh chăm ở trong lồng lớn lên cũng rất tốt.
Mấy cân hoa màu, mấy cân hoa màu thì cũng là lương thực đó, cũng là tiền đó. Có biết bao nhiêu người còn chưa được ăn no cái bụng, Triệu Văn Thao cũng chưa đến mức mà có thể sống ngày tháng đi thuê người làm chứ? Nói đến cùng, chính là lười thôi.
Anh hai thở dài ở tỏng lòng, nhưng cũng biết được đứa em trai này của mình khuyên không nổi, chỉ có thể nói: “Cho dù cậu không muốn đi lên núi nhặt củi về thì nói một tiếng, anh với anh ba anh tư đi nhặt mấy xe về, cũng không cần phải đi thuê người ta, nửa cân hoa màu cũng không phải là việc gì to tát, cậu cứ đi sớm về khuya như vậy, kiếm được mấy đồng tiền dễ dàng lắm à, sao lại có thể làm như vậy.”
Triệu Văn Thao biết người anh hai này vốn chất phác, là thật lòng suy nghĩ cho mình, chỉ có điều anh hai thì được, nhưng còn chị hai thì sao, dùng chùa được chắc?
“Anh hai, em tự có tính toán của mình, anh không cần phải lo lắng đâu.”
Anh hai biết ngay là sẽ thế này, chỉ thở dài lần nữa, nghĩ đến lời của anh ba, thử nói thêm lần nữa: “Nếu như cậu muốn đi thuê người thật, anh ba của cậu muốn làm…”
“Giữa anh em với nhau mà nói đến tiền thì không được đâu.” Triệu Văn Thao cắt ngang lời của anh hai.
Đã nói đến thế rồi thì anh hai còn nói được cái gì nữa, chỉ đành rời đi.
Triệu Văn Thao không phải không muốn thuê anh làm giùm mình, chỉ có điều anh thì được mà chị dâu thì bỏ đi, không thì chị dâu được còn anh lại chả ra sao, có dư có thiếu, có thiệt thòi hay là bị chiếm tiện nghi, đến lúc đó không cãi vã mới lạ. Anh không có tâm trạng đó, cũng không có công phu đó.
Thuê người ngoài cũng tốt lắm, không phiền phức.
Có điều, anh không nghĩ rằng tầm ảnh hưởng mà chuyện này tạo nên lại không hề nhỏ, đầu tiên là anh ba, sau khi bình tĩnh lại mới ý thức được vậy mà Triệu Văn Thao lại đi thuê người, bại gia là một chuyện, điều quan trọng chính là đồ đạc đi kìa, đây mới là trọng điểm đó.
Nghĩ đến việc Triệu Văn Thao đi bán giá đỗ mới bắt đầu bại gia, thế thì hắn lại có gì không được đâu cơ chứ?
“Bà đi ngâm chút giá đỗ cho nó mọc mầm, đến lúc đó tôi đi vào trong huyện bán giá đỗ!” Anh ba dặn dò với chị ba.
Phản ứng của chị hai ở bên này chính là vội vàng chuẩn bị đồ đạc hết cho dì lớn dì bé, bảo anh hai đi vào trong huyện, thuận tiện nghe ngóng xem thử Triệu Văn Thao đi buôn bán cái gì mà lại còn đi thuê người nhặt củi cho, chắc chắn là kiếm được không ít đâu.
Chị tư bên đó cũng đi thu xếp đồ, nhập thêm ít đế giày, làm thành giày rồi gọi anh tư đi bán. Anh tư quẳng cho bà một câu: Tôi không có theo được cái người đó, nên đi lên núi nhặt củi đây.
Làm cho chị tư tức đến mức ứa nước mắt, không phải chỉ vì không có con trai sao, nói cũng không có nhờ vả được rồi, này nếu mà có con trai thì còn dám không nghe bà chắc!
Mà lần này anh hai và anh ba đi một chuyến vào trong huyện cũng đều có thu hoạch riêng.
Anh hai nghe ngóng được ở bên chỗ chị em kia rằng Triệu Văn Thao ngoài việc bán giá đỗ lại còn bán thịt nữa, lại tò mò không biết Triệu Văn Thao lấy thịt chỗ nào để bán, biết được là do mối thiện duyên lúc trước Triệu Văn Thao hăng hái làm việc nghĩa thì mới yên tâm.
Mặc dù em trai không được hòa hợp nhưng người lại không xấu, xem xem, đây không phải là người tốt sẽ được trời thương sao, còn chuyện khác cũng không hỏi nhiều, đem theo rau thịt mà chị em đưa cho cùng với một ít quần áo cũ mà mấy đứa nhỏ mặc chật hay rách rồi gì đó đem về.
Chị hai vô cùng vừa lòng với phần hồi lễ này của dì lớn dì nhỏ, chỉ có điều với mấy động thái liên quan đến chú út mà chồng bà đem về thì lại không có hài lòng, đành nghĩ đến lúc đó đỡ bận bụi thì tự mình đi một chuyến cho rồi.
Anh ba thì đi vào trong huyện muộn hơn cả anh hai, dù sao anh ta cũng đi bán giá đỗ, đỗ muốn nảy mầm thì cũng phải mất mấy ngày.
Giá đỗ bán được rất thuận lời, anh ba vui lắm, chỉ có điều đếm tiền mới phát hiện ra kiếm được có năm xu, một phần công còn nhiều hơn cái này cơ, nhưng mà lại nghĩ đến bây giờ việc nông nhàn, không kiếm được như làm công, vậy là năm xu này cũng xem như kiếm được không không rồi, tâm tình lại tốt lên.
Anh ta không vội về nhà, đi loanh quanh ở trong huyện, ngó chỗ này xem chỗ kia cũng phát hiện ra một vài ngõ ngách kiếm được tiền. Não của anh ta cũng vô cùng linh hoạt, rất nhanh đã liên kết được với tình hình thực tế của mình, biết được mình nên làm gì.
Buổi trưa ăn cơm ở bên chỗ chị năm, chị cả ở chung với bố mẹ chồng, lại còn là nhà viên chức, anh ba đi đến đó không được thoải mái, bên nhà chị năm thì đỡ hơn, em rể không có nhà, chỉ có em gái với cháu thôi, anh ta lại là anh, còn bày ra được cái dáng vẻ của anh trai, vì vậy cần ăn cần ở gì đều đến bên nhà chị năm, chỉ đến trước khi đi về mới sang nhà chị cả.
Đương nhiên anh ta cũng không về tay không, mua đồ là điều không thể nào. Cho dù là mua đồ cho con thì cũng không mua, hơn nữa trong não của anh ta cũng không hề có cái khái niệm mua đồ cho con này.
Mà đến lúc anh ba đi về thì lại kéo theo một xe đậu hũ về, đúng vậy, anh ta quyết định đi bán đậu hũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận