Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu
Chương 95. Báo tin mừng
“Rơi thêm mấy trận tuyết nữa thì tốt, mùa màng đợt này chắc chắn không sai được.” Diệp Sở Sở cũng leo lên giường: “Chị uống xong thì để bát ở phí đầu giường xa lò sưởi kia đi.”
Hạ Tùng Chi ừ một tiếng sau đó uống hết rồi đặt bát sang một bên, nhìn một ít vụn vào còn có giấy bút ở bên giường hỏi: “Em đang làm gì đây?”
“Chẳng có gì, chỉ là rảnh quá không có việc gì làm thì làm ít đồ cho đứa nhỏ.” Diệp Sở Sở nói xong liền nhìn cái bụng của Hạ Tùng Chi một lát, cười nói: “Nhìn chị thế này thì cũng sắp được sáu tháng rồi chứ.”
Mùa đông mặc nhiều quần áo, quần bông rồi lại áo bông, nhìn cũng không rõ lắm, có điều ngược lại mặt thì lại tròn hơn một vòng, khuôn mặt vốn trắng nõn nà giờ cũng đã xuất hiện lấm chấm tàn nhang.
Hạ Tùng Chi gật đầu, khuôn mặt đầy hạnh phúc: “Đúng rồi, sắp sáu tháng rồi, bây giờ nó đã biết đạp chị rồi cơ!”
Diệp Sở Sở tò mò hỏi: “Vậy sao, nó có cảm giác như thế nào?”
“Cảm giác cũng thú vị lắm, đến lúc đó thì em cũng biết thôi.” Hạ Tùng Chi lấy một cái gối kê ở phía sau eo: “Bây giờ chị chỉ mong sao mau chóng sinh nó ra, em xem mặt chị đã biến thành cái dạng gì rồi này.”
Diệp Sở Sở đã thấy từ sớm rồi: “Em thấy mặt Mã quả phụ cũng như thế này, nghe chị hai em nói là sinh con xong một thời gian sau là mất rồi.”
“Cái này ngược lại cũng chả có gì to tát, còn ba bốn tháng nữa cơ, đó là lúc mà bụng lớn nhất cơ, bây giờ chị đi vệ sinh cũng khó khăn, em nói xem đến lúc đó thì làm thế nào.” Hạ Tùng Chi có chút buồn rầu.
“Chắc chắn sẽ có cách thôi, nếu không mấy người có con kia họ làm như thế nào? Chị đừng có nghĩ là mấy thứ này không có tác dụng gì đâu, để ảnh hưởng đến đứa nhỏ là không tốt đâu.” Diệp Sở Sở an ủi chị ấy nói.
Hạ Tùng Chi cười phốc: “Có con rồi thì nói chuyện khác hẳn liền!”
“Lúc em chưa có con thì cũng như thế này mà!” Diệp Sở Sở trừng mắt liếc chị ta một cái, vươn tay ra lấy đồ may vá mà chị ta đem đến, hai cái đế giày, cái dùi được ghim vào trong đế giày, dây thừng với cái kim cũng được cài ở trên đó, “Chị cứ cầm sang đây thế này thì lỡ đâm trúng chị thì làm sao?”
“Không sao, chị ngại phiền, còn có một nửa nữa thì khâu xong rồi, mũi giày chị làm xong rồi, một chút là xong liền, mấy bữa nay chị lười làm nên mới kèo dài đến tận bây giờ, sắp đến tết rồi, người ta còn đang đợi giày đeo kìa, giờ mà còn làm không kịp thì người ta giận chết.”
Diệp Sở Sở liếc nhìn kích thước đế giày liền biết được là của ai, mỉm cười nói: “Thầy tiểu Triệu bây giờ không nỡ nổi giận với với chị, mà cũng không dám nổi giận với chị cơ.”
Hạ Tùng Chi cũng bật cười, nói thế thì cũng đúng: “Đó là anh ấy không nỡ với đứa nhỏ chứ không phải không nỡ với chị đâu.”
Diệp Sở Sở liền trêu ghẹo: “Đứa nhỏ ở trong bụng chị, không nỡ với đứa nhỏ thì cũng chính là không nỡ với mẹ đứa nhỏ rồi còn gì.”
Hạ Tùng Chi cười lớn: “Sở Sở, giờ em có con rồi thì cái gì cũng dám nói rồi đấy!”
Diệp Sở Sở mạnh miệng không chịu thừa nhận: “Hồi trước em cũng như thế này mà!”
Hai người cười nói mấy câu, thì cũng nói về chuyện bận rộn trong năm.
Bây giờ là lúc mọi nhà đều đang bận rộn chuẩn bị cho năm mới, tết năm nay phải chuẩn bị từ hai tháng trước của năm trước, bận rộn cho đến khi ăn xong bữa sủi cảo đó thì mới được xem là xong việc. Đầu tiên là phải chế biến lương thực, sau đó chính là làm bánh bao đậu, làm bánh tổ, làm đậu phụ, giết heo, quét dọn, giặt giũ quần áo chăn gối các kiểu, trai gái già trẻ lớn bé chẳng có một ai là được rảnh rỗi.
“Chị không phải là đang có em bé đây sao, anh ấy giúp mẹ chồng chị làm rồi.” Hạ Tùng Chi nói: “Em đó, là mẹ chồng em làm hay sao?”
“Không có, mẹ em làm cho bọn em một ít đồ sấy khô này.”
Ba tháng đầu có thai là vô cùng quan trọng, mẹ Diệp lo con gái mình bị mệt nên gom hết mấy việc cần làm cho năm mới này ôm đồm hết, đến lúc làm xong hết rồi thì bảo con rể đem về là được rồi, dù sao cũng chỉ có hai người, cũng chả ăn được bao nhiêu.
Hạ Tùng Chi cảm thán nói: “Có mẹ thích thật đó.”
“Thế còn cần chị nói cơ.” Diệp Sở Sở cười lớn: “Có điều, mẹ chồng em cũng tốt lắm, làm ít đồ sấy khô cho chị tư em cơ. Mẹ chồng em bảo ba tháng này dưỡng thai cho tốt, không được làm việc gì cả, bảo Văn Thao đi làm.”
Cũng không phải tất cả nhà mẹ đẻ đều tốt, cứ như chị tư Triệu, nhà mẹ đẻ chỉ biết nhìn chằm chằm vào chỗ đồ của con gái thôi, giúp đỡ gì thì đừng có hy vọng, nói thật ra thì cò không bằng mẹ chồng cơ.
“Chị tư em được mấy tháng rồi?”
“Ừm, hơn hai tháng rồi, hai đứa nhỏ này đứa trước đứa sau.” Diệp Sở Sở nói.
Hạ Tùng Chi cười bảo: “Người mẹ chồng này của em không có tệ, có điều bà ấy cũng mong được ôm cháu trai.”
“Người lớn ai cũng muốn ôm cháu trai hết, đây cũng là điều bình thường.” Diệp Sở Sở vô cùng hiểu tâm lý này của người lớn.
Hạ Tùng Chi thở dài một hơi: “Nói đến cái này thì chị liền lo lắng, mẹ chồng chị suốt ngày càm ràm bảo chị sinh một đứa con trai, em nói xem lỡ đây không phải là con trai thì sao giờ?”
“Chị đây mới là đứa đầu, sinh trai hay sinh gái thì có làm sao đâu, mẹ chồng chị chỉ nói vậy thôi, chị đừng có để tâm quá làm gì.” Diệp Sở Sở nói.
“Chị biết, nhưng Văn Chi anh ấy cũng mong đây là một đứa con trai, hai anh trai của anh ấy con đầu đều là con trai, hai người chị dậu cũng đang dòm đó. Lại còn thêm cả mẹ chồng chị suốt ngày nói như thế, chị có thể không nghĩ nhiều được chắc?” Khuôn mặt Hạ Tùng Chi tràn đầy phiền não.
“Em thấy đây là do chị rảnh quá đấy, lúc chưa có thai thì chị nói gì cơ, con trai hay con gái gì thì cứ có một đứa đi, bây giờ có thai rồi thì lại như thế này, làm sao chị cứ không biết đủ là gì thế hả?” Diệp Sở Sở trách móc chị ta: “Nghĩ cho đứa nhỏ nhiều vào, bác sĩ nói rồi, phải giữ tâm trạng vui vẻ thoải mái, tâm trạng của chị mà không tốt thì đứa nhỏ cũng sẽ không được vui đâu.”
Chị biết mấy thứ này là vô dụng, nhưng mà không kìm được bản thân mình.” Hạ Tùng Chi nói: “Mẹ chị đã từng nói với chị, mẹ chồng có tốt thì cũng là mẹ chồng, đừng có đối xử như là mẹ đẻ, cung kính là được rồi, chị kết hôn thì đương nhiên cung kính rồi, thì cũng rất tốt thôi, Văn Chi đối với chị cũng rất tốt, nhưng mà kể từ sau khi có thai cũng không biết làm sao mà chị liền thấy khó khăn hơn.”
Diệp Sở Sở không hiểu chị ấy muốn nói gì, nhìn chị ấy hỏi: “Chị sao thế?”
Hạ Tùng Chi nói: “Chị đi nấu mỳ cho Mã quả phụ, cảm thấy, cảm thấy tự mình sống cuộc sống của mình vẫn tốt hơn.”
Trước kia chị ấy không có cái suy nghĩ này, Diệp Sở Sở tách ra ở riêng còn lo lắng giùm cho bạn tốt, sau này phát hiện Diệp Sở Sở sống không tệ, thậm chí còn tốt hơn cả lúc trước khi chia nhà. Bây giờ lại nhìn lại Mã quả phụ, đồ mà người trong phòng gửi đến, ăn cái gì uống cái gì giữ lại cái gì đều là do Mã quả phụ nói là được, cho dù mẹ chồng của Mã quả phụ muốn cái gì thì cũng phải do Mã quả phụ đồng ý mới được, sau đó, lại nghĩ đến những ngày tháng mà mình sống trước kia không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng của mình.
“Đây là chị muốn tách ra ở riêng sao?” Diệp Sở Sở cuối cùng cũng hiểu ý tứ của chị ấy, nhưng mà bây giờ không phải lúc để tách nhà.
“Chị muốn ra ở riêng.” Hạ Tùng Chị cuối cùng cũng mạnh dạn nói là suy nghĩ của bản thân.
“Giống như em vậy, có được một căn phòng nhỏ của chính mình, sống được cuộc sống của mình một cách tự tại, mà không phải là một đại gia đình chen chúc sống chung với nhau, làm cái gì cũng không có thuận tiện. Nói cho em biết, chị ở nhà, từ lúc trời sáng chưa bao giờ được ngồi một lúc ở bên phía có lò sưởi, hai chân bị lạnh đến mức mưng mủ lên, bàn chân cũng bị đông cứng hết lại.” Hạ Tùng Chi ủy khuất nói.
Diệp Sở Sở kinh ngạc: “Tại sao chứ?”
Cô nhớ rằng lúc cô còn chưa ra ở riêng cũng không có như thế này.
“Tụi chị sống ở phòng đối diện, chỉ treo lên một cái rèm, mẹ chồng cứ vào vào ra ra, làm sao chị dám ngồi ở phía gần lò sưởi, mà ngồi một cái là ngồi từ sáng đến trưa từ trưa đến chiều luôn.” Hạ Tùng Chi nói: “Em sống ở phía sau, mẹ chồng em không có việc gì sẽ không đến chỗ em xem em thế nào thì em sẽ ngồi ở phía trên đầu giường sưởi hay là đưng đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận