Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 116:
Ôn Hiền:"Nói tới em mới để ý. Em không biết trước khi xuống nông thôn thì bác sĩ Lâm là người như thế nào, nhưng hôm nay cô ấy còn dám đùa với anh Sùng nữa đây là lần đầu tiên thấy đó. Em cũng quên mất người dám đùa giỡn trước mặt anh là ai luôn rồi."
Ôn Sùng liếc hắn một cái:" Đang đứng trước mặt đây."
Ôn Hiền ha ha cười to.
Ôn Sùng:" Anh định sắp xếp cho em vào trong huyện làm cảnh sát."
Ôn Hiền:"A? Để em qua đó làm cảnh sát a?"
Ôn Sùng:" Bên đó xa, cách thủ đô như việc Tôn Ngộ Không đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy đó, xa 7749 dặm, người bên thủ đô không tìm ra được em. Mặc dù bên bác sĩ Lâm không xảy ra vấn đề gì, nhưng là để cô ấy chăm sóc Ôn Lễ anh không an tâm, mà em lại không thích hợp đến đó mỗi ngày nữa. Cho nên an bài em qua huyện bên đó là thích hợp nhất, Sau khi đi thì em cùng trong huyện nói..."
Ôn Hiền:" Em biết rồi anh Sùng."
Bên này thì Lâm Dư Dư đang nằm sấp trên giường mở phong bì ra, Ôn Hiền nói đây là do Ôn Sùng đưa, cho cô mua vài món đồ. Có thể có một tầng ẩn ý thâm sâu, có thể là mua đồ cho tiểu Ôn Lễ.
Năm nay thì còn 8 tháng nữa, từ tháng 5 tới tháng 12, tiền lương của cô chắc là còn 160 đồng, đối phương lại đưa cho cô 300 đồng, nhiều hơn 140 đồng là ngoài ý muốn sao. Trừ phiếu 16 cân thịt với 8 cân đường ra thì còn các loại phiếu khác, phiếu đường, phiếu vải, phiếu giày. Đối phương cảm thấy cô có thể hiểu ý nghĩ của chuyện này sao? Quả thật là xem trọng cô rồi.
Không có một người phụ nữ nào có thể từ chối được sự mê hoặc của mua sắm, mặc kệ ở thời đại nào, cho dù là ở thời hiện đại hay ở niên đại này, hoặc lùi về đến thời cổ đại, phụ nữ đều vô cùng yêu thích mua sắm, tựa như cảm giác tủ quần áo của cô luôn thiếu một bộ quần áo vậy, bởi vì không có một người phụ nữ nào không yêu cái đẹp.
Cho nên ngày hôm sau, Lâm Dư Dư cầm tiền cùng phiếu đi mua sắm. Việc này muốn cảm ơn vị Ôn Sùng Ôn tiên sinh kia, đưa trước cho cô một năm tiền lương, bằng không trên người cô thật đúng là không còn tiền, bởi vì đã gửi ngân hàng 200 đồng, tiền trên người cũng gần như không còn nữa rồi. Không chỉ có không có tiền, còn không có phiếu.
Nghĩ đến điểm này, cô đối với Ôn Sùng có ấn tượng không tồi, liền tính Ôn Sùng làm tất cả đều vì Ôn Lễ, bản thân cô chỉ là thuận tiện thôi, nhưng cô đối với anh ta vẫn có ấn tượng không tồi. Cẩn thận ngẫm nghĩ, có thể tăng thêm điểm cho người đàn ông này.
Lúc Lâm Dư Dư có chút tiếng động, Ôn Hiền liền mở cửa, nhìn thấy Lâm Dư Dư ra ngoài, anh vội hỏi: "Bác sĩ Lâm, muốn dạo quanh thành phố S không? Tôi rất quen thuộc nơi này, có thể làm người dẫn đường."
Lâm Dư Dư: "Được nha." Phụ nữ đi mua sắm sẽ thiếu gì nhất? Chính là sức lao động a. Có một người đàn ông phục vụ miễn phí cho cô, điều này không tốt sao?"Cảm ơn đồng chí Ôn."
Ôn Hiền: "Bác sĩ Lâm quá khách sáo rồi." Đồng thời, anh cũng muốn quan sát Lâm Dư Dư một chút. Lời nói hôm qua của anh Sùng đã nhắc nhỏ anh, bác sĩ Lâm là người mang nhiều bộ mặt, tuy không có cảm giác được sự ác ý, nhưng có thể hiểu biết đối phương nhiều một chút cũng là điều tất yếu.
Vì thế, bác sĩ Lâm cũng không khách sáo, để Ôn Hiền dẫn đường cả một ngày trời, mua từ buổi sáng đến buổi chiều, cuối cùng, Ôn Hiền đưa ra một kết luận, đời này, anh không muốn cưới vợ nữa, nếu cô vợ mà anh cưới sẽ đi dạo phố mua sắm giống bác sĩ Lâm như vậy, vậy thì mạng của anh cũng sẽ giữ không được nữa.
Trên đường về khách sạn, Ôn Hiền nhịn không được hỏi: "Phụ nữ có phải đều rất thích đi dạo phố mua sắm này nọ hay không? Lúc chị cả tôi còn sống, cũng đi mua sắm như thế này, bất quá lúc ấy không cần tôi cùng anh Sùng đi theo xách đồ vật, chị ấy sẽ tìm đám chị em của mình cùng đi."
Lâm Dư Dư: "Mấy đồng chí nam các người thích cô gái xinh đẹp không?"
Ôn Hiền là người thành thật, cũng là quân nhân, quân nhân sẽ không nói dối, cho nên anh trả lời đúng sự thật: "Nếu trong tình huống hai vị nữ đồng chí phẩm chất đạo đức đều như nhau, tự nhiên sẽ thích người xinh đẹp hơn, bởi vì người hay vật có vẻ ngoài xinh đẹp đều sẽ hấp dẫn ánh mắt của người khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận