Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 152:

Chương 152:Chương 152:
Phạm Quốc Đống lắc đầu, điều kiện của nhà anh không tốt, anh lại lười biếng, không có nữ đồng chí nguyện cùng anh ở bên nhau. Liên tính mẹ hắn có hơi đanh đá, cũng không thể ép buộc nữ đồng chí cùng anh ở bên nhau a. Nhưng mà, anh thật sự không muốn cày ruộng cấy mạ, quá mệt mỏi, anh chịu không nổi cái khổ kia.
Đàm Thanh: “Vậy...... Anh đã ôm qua hôn qua nữ đồng chí nào chưa?”
Phạm Quốc Đống nuốt nuốt nước miếng. Đàm Thanh đang ôm cánh tay anh ta, cho nên bộ ngực mềm mại của đối phương dán cánh tay anh, hơn nữa thời tiết oi bức, quần áo mặc vừa ít vừa mỏng, loại xúc giác này liền hiển rộ vô cùng rõ ràng.
Đàm Thanh nhìn phản ứng của anh ta, thực vừa lòng. Cô ôm chặt cánh tay Phạm Quốc Đống, áp sát nói: “Anh Quốc Đống, anh cúi đầu xuống một chút đi.”
Phạm Quốc Đống nghe lời mà cúi đầu.
Đàm Thanh: “Em nghe nói, hôn môi là muốn miệng của hai người chạm vào nhau, em cũng chưa từng thử qua, nếu không...... Hiện tại không có ai, chúng ta thử xem được không a?”
Ánh mắt Phạm Quốc Đống lập lòe ánh sáng, tuy anh ta muốn đáp ứng, nhưng anh ta cũng sợ a. Con người của anh ta a, không lớn gan, lại có hơi nhát.
Đàm Thanh thấy bộ dáng này của anh ta, liền buông tay Phạm Quốc Đống ra, sau đó chủ động ôm lấy anh ta, khiến cho cơ thể của đôi bên dán sát vào nhau: “Quốc Đống? Anh muốn hôn thử không a?”
Sau khi nghe được lời con nói, Tiền Cúc Phân cũng không còn tâm trí đâu mà làm việc, con trai bà lớn tuổi rồi, bà vô cùng mong chờ con trai có thể kết hôn sớm một chút, sau đó lại sinh cho bà một đứa cháu trai, hiện tại có thanh niên trí thức và con trai bà đang ở bên nhau, bà đâu còn tâm trí đâu mà lo việc đồng áng? Tiền Cúc Phân đi vào chỗ làm của các thanh niên trí thức, bà chuyên môn tìm hỏi Trần Hà: “Thanh niên trí thức Trần.”
Trần Hà vừa bận việc dưới ruộng, vừa nghĩ đến việc tuyển chọn giáo viên tiểu học, đương nhiên cô cũng muốn đi tranh thủ phần công tác này một chút, nếu có thể trở thành giáo viên, không nói đến vấn đề khác, ít nhất công tác có thể nhẹ nhàng hơn việc đồng áng. Lúc này nhìn thấy Tiên Cúc Phân lại đây, cô có chút ngoài ý muốn: “Thím.” Cô và Đàm Thanh là cùng nhau xuống nông thôn, cho nên cũng đã ở đại đội nhiều năm rồi, đương nhiên là hiểu biết Tiền Cúc Phân. Bà là người đàn bà đanh đá, ngày thường không ai có thể làm gì được bà, bởi vì chiêu của bà chính là một khóc hai náo loạn ba thắt cổ, quả thật quá lợi hại.
Tiên Cúc Phân: “Thanh niên trí thức Trần, cháu lại đây một tí, thím có chuyện muốn hỏi thăm có một chút.”
Trần Hà: “Dạ, tới ngay đây ạ. Thím, thím có gì muốn hỏi ta sao?”
Tiền Cúc Phân nhìn bên trái lại liếc sang bên phải, sau đó kéo Trân Hà lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Thanh niên trí thức Trần, cháu cảm thấy Đàm Thanh là người như thế nào?”
Kỳ thật, Tiên Cúc Phân vẫn có chừng mực, bà rất khôn khéo. Lúc trước muốn Lâm Dư Dư làm con dâu của bà, cho nên vào lúc Lâm Dư Dư hôn mê, bà đã để cho Phạm Quốc Đống đi chung với bà, cùng nhau đưa cô đi tới chỗ thầy lang. Nếu không phải Lâm Dư Dư trở thành nhân viên y tế, xong rồi lại nói nếu bản thân cô không trở về thành thì sẽ không kết hôn, hơn nữa nhà bà cũng đã nhận được chỗ tốt, Phạm Quốc Đống đã trở thành công nhân, nếu không nói không chừng còn không biết Tiền Cúc Phân muốn làm ầm ï như thế nào đâu, rốt cuộc bằng bất cứ giá nào cũng phải để con trai bà có thể cưới được vợ, đây mới là điều quan trọng nhất.
Chờ khi con trai bà trở thành công nhân, Lâm Dư Dư lại trở thành nhân viên y tế, bà liên biết, cái cô gái Lâm Dư Dư này không đơn giản như vẻ bề ngoài, từ trước đến nay bà là người biết thời biết thế, biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, cho nên lúc sau liền không có quấn lấy Lâm Dư Dư. Nguyên bản còn tưởng nhận Lâm Dư Dư đương con gái nuôi, đương nhiên bà cũng là thiệt tình cảm kích Lâm Dư Dư, chỉ là không thành, kia còn chưa tính, cưỡng cầu không tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận