Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 172:
Nhóm thanh niên trí thức: "Đã hiểu."
Đại đội trưởng: "Vậy đi vào phòng học đi."
Mọi người đi vào phòng học, đại đội trưởng, thư ký, kế toán và Lâm Dư Dư ngồi ở một bên, nhóm thanh niên trí thức ngồi ở phía dưới. Đại đội trưởng nói: "Mọi người sẽ lên bốc thăm, trong giấy có số thứ tự, từ 1 đến 8, ai bốc được số nhỏ nhất sẽ giảng bài trước. Sau khi người số 1 giảng bài xong, mọi người sẽ đem tờ giấy chấm điểm cho người đó đưa cho tôi, sau đó lại đến người số 2 lên giảng bài."
Nhóm thanh niên trí thức: Được."
Đại đội trưởng: "Được, vậy bây giờ bắt đầu, bắt đầu lên bốc thăm."
Nhóm thanh niên trí thức nhanh chóng bốc thăm, người đầu tiên giảng bài là một nam thanh niên trí thức, người thứ hai là Đàm Thanh, người thứ ba là một nam thanh niên trí thức, người thứ tư vẫn là một nam thanh niên trí thức, người thứ năm là Lâm Yến, người thứ sáu là Trần Hà, người thứ bảy là Trần Kiều, người cuối cùng là Chương Long.
Tổng cộng có tám người, mỗi người nửa tiếng, cho nên chỉ bốn tiếng, phần giảng bài của mọi người đã kết thúc.
Đại đội trưởng: "Sau cơm trưa chúng tôi se chọn ra bốn người, tiếp tục tiến hành giảng bài, bây giờ mọi người đi nghỉ ngơi đi."
Một nam thanh niên trí thức trong đó hỏi: "Phải đợi đến giữa trưa sao? Hiện giờ không thể biết kết quả sao?"
Đại đội trưởng nhìn cậu ta một cái: "Sau cơm trưa, mọi người đều trở về đi."
Đại đội trưởng đã nói như vậy, nhóm thanh niên cũng không thể hỏi gì nữa, chỉ có thể đi về trước.
Sau khi nhóm thanh niên trí thức rời đi, mấy người đại đội trưởng bắt đầu xem những tờ giấy chấm điểm.
Kế toán: "Mọi người xem tờ giấy chấm điểm này đi, đều để điểm rất thấp a, có vẻ không ai muốn người khác sẽ được chọn. Đúng rồi, mọi người đoán xem, chữ viết này mọi người đều nhận ra sao?"
Đừng thấy mấy người đại đội trưởng đều đã lớn tuổi, nhưng đôi khi cũng rất thích bát quái.
Thư ký : "ÐĐều là mấy tâm tư nhỏ của người trẻ, đừng nói là bọn họ, chính là chúng ta đã lớn tuổi như thế này, cũng có tâm tư nhỏ, huống chỉ là bọn họ."
Đại đội trưởng: "Được rồi, chúng ta thống kê điểm trước đã, có ai bị điểm nhỏ hơn bốn không?"
Kế toán: "Có, có ba nam thanh niên trí thức và Trân Kiều bị điểm dưới bốn."
Lâm Dư Dư: "Ba nam thanh niên trí thức và Trân Kiều? Cho tôi xem với."
Kế toán đưa tờ giấy cho cô xem.
Lâm Dư Dư nhìn tờ giấy, chữ viết của người khác cô không biết, nhưng cô nhận ra đây là chữ viết của Lâm Yến, bởi vì hai tháng trước nguyên chủ với Lâm Yến như hình với bóng, mỗi ngày đều cùng nhau làm việc, từ lúc bắt đầu làm đến lúc tan làm đều phải ký tên, cho nên nguyên chủ nhận ra chữ viết của Lâm Yến, vì vậy, Lâm Dư Dư có ký ức của nguyên chủ nên cũng nhận ra chữ viết của Lâm Yến.
Đương nhiên Lâm Yến không cho mấy người kia điểm cao, mọi người đều muốn trở thành giáo viên tiểu học, sao có thể cho người khác điểm cao, để tạo thành uy hiếp cho bản thân? Nhưng, cô ta vẫn cho điểm tương đối đều, cô ta để điểm của những người khác đều trên dưới 60, mà để điểm của Trần Kiều, là 30 điểm.
Kế toán: "Tôi biết cái này, đây là chữ viết của Đàm Thanh." Kế toán cũng khá quen thuộc với chữ viết của mấy thanh niên trí thức cũ, thanh niên trí thức cũ đã ở chỗ này sống 5 năm, mỗi ngày bọn họ đều phải ký tên, mỗi năm đều phải ký tên, cho nên kế toán rất quen thuộc nét chữ của bọn họ."Sáu tờ này đều là điểm Đàm Thanh chấm."
Không cần xem, lấy tính cách của Đàm Thanh, đương nhiên sẽ chấm điểm cho mọi người rất thấp, mà cô ta chấm điểm cho Trân Hà đặc biệt thấp, chỉ có 20 điểm.
Từ cách chấm điểm có thể thấy được nhân phẩm của một người. Lâm Yến và Trân Kiều cũng có mâu thuẫn, cho nên cô ta chấm điểm cho Trần Kiều không cao, nhưng ít ra cũng chấm điểm cho người khác trên dưới 60 điểm, không giống như Đàm Thanh, chấm điểm cho người khác cũng chỉ 30 40 điểm.
Thư ký: "Tôi cảm thấy để cho thanh niên trí thức chấm điểm nhau không ổn, bọn họ chấm lung tung. Ví dụ như người này chấm người kia 20 điểm, nhưng chưa chắc người kia cũng sẽ cho người này 20 điểm, nếu nhưu vậy điểm của người đó sẽ vượt xa người khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận