Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 200:
Lâm Dư Dư dẫn Dư Văn Khánh về trạm y tế, để cho ông và Lương Sơn Khải cùng đi ăn cháo, cô ra ngoài ngồi, bất quá vẫn đóng cửa lại. Cho dù có người tới, cô cũng có thể giải thích, bản thân cô sợ lạnh, cho nên mới đóng cửa lại.
Lương Sơn Khải cùng Dư Văn Khánh im lặng ăn cháo, không phát ra một tí thanh âm nào, nhưng đôi mắt của hai người đều ửng đỏ, nếu không phải dựa vào tính cách kiên cường của người đàn ông, nếu đổi lại là phụ nữ, có lẽ sẽ bật khóc. Bọn họ không nhớ rõ đã qua bao lâu rồi họ không được ăn qua một chén cháo nóng thế này, bọn họ bị bắt xuống nông thôn, trong khoảng thời gian này một ngày không nói đến một bữa cơm, món mà bọn họ ăn chính là khoai lang vừa lạnh vừa cứng, càng quá mức hơn chính là nó vẫn còn sống. Có thể chịu đựng đến bây giờ, cũng có thể là do mạng cứng.
Đương nhiên, hai người bọn họ còn tốt một chút, có Ôn Sùng nhờ người chăm sóc đôi chút, mấy người cùng xuống nông thôn thì không được tốt như vậy.
Hai người cơ hồ ăn ngấu nghiến, văn nhã gì đó đều không thèm quan tâm nữa, chờ khi bọn họ ăn xong, lại đổ nước ấm vào trong chén, uống một chén nước đầy, mới cảm được sống lại lần nữa.
Một lát sau, hai người mới bước ra ngoài. Lương Sơn Khải: "Bác sĩ Lâm, chúng ta ăn xong rồi, cô xem kế tiếp là?"
Lâm Dư Dư: "Kế tiếp mọi người đi chuồng bò nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi cho thật tốt, nhưng tối nay tôi liền không gọi mọi người tới ăn cơm, miễn khiến cho người khác chú ý. Sáng ngày mai Dư lão và Lương lão lại đây, tôi dẫn hai người xuống ruộng xem một chút, chúng tôi xem xét vấn đề gieo trồng dược liệu, cũng nương mấy ngày nay, các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, gieo trông dược liệu cũng là việc lớn, cho nên dù cho không xuống ruộng cày cấy cũng không ai nói năng gì."
Lương Sơn Khải: 'Bác sĩ Lâm sắp xếp, chúng tôi rất yên tâm, vậy chúng tôi đi về trước.
Lâm Dư Dư: "Ừm."
Hai người vừa rời đi không lâu, đại đội trưởng liền tới rồi: "Bác sĩ Lâm, bà nhà ta nói trước đó ngươi tìm ta có việc gì sao?”
Lâm Dư Dư: "Đúng đúng đúng, tôi nghĩ, cũng sắp ăn tết rồi, muốn kiểm tra sức khỏe hằng năm cho mọi người trong đại đội. Việc này chính là khám sức khỏe, như vậy nếu người mắc căn bệnh nhỏ nhặt, cũng có thể nhanh chóng trị liệu, những ai mắc bệnh nặng, nếu được phát hiện sớm, nói không chừng còn có thể chữa trị tốt, dù sao kiểm tra sức khỏe cũng không cần tiền, mà cho dù khám ra bệnh, cũng muốn dựa theo ý của mọi người, xem có muốn chữa bệnh hay không, như vậy mọi người cũng không có tổn thất gì, chú cảm thấy thế nào?
Còn có, các này có thể được xem là phúc lợi trong thôn ta, đối với thôn dân mà nói đây là chuyện tốt, nếu chuyện này truyền tới bên ngoài, phía công xã khẳng định cũng sẽ khen chúng ta làm việc rất tốt, như vậy đối với việc đại đội chúng ta tham dự tuyển cử đại đội văn minh, sẽ có nhiều ưu thế hơn."
Có thể tới khám bệnh miễn phí, hơn nữa mỗi năm đều sẽ có, đích xác sẽ không có người mở miệng từ chối. Hiện tại tuy không nỡ bỏ tiên đi khám bác sĩ, nhưng không bao gồm việc khám bệnh miễn phí a.
Sau khi đại đội trưởng rời khỏi văn phòng của Lâm Dư Dư, lại đi tìm thư ký, ở nhà thư ký cùng thư ký lại thảo luận chuyện này một chút. Thư ký thở dài: "Đáng tiếc Lâm Dư Dư là nữ đồng chí, nếu là nam đồng chí thì tốt rồi, chờ khi chúng ta về hưu, có cô chăm sóc đại đội, đại đội của chúng ta khẳng định sẽ càng ngày càng tốt."
Thư ký cũng là cái người thành thực, cũng không tham quyền, chỉ cần là việc tốt cho đại đội, mặc kệ là ai làm thôn ủy, ông đều không có ý kiến.
Đại đội trưởng: "Lời này xác thật có lý, haiz, đáng tiếc..."
Ở thế hệ của bọn họ, rất nhiều người đều có chút trọng nam khinh nữ, hoặc là nói, tuyển chọn thôn ủy, bọn họ sẽ không có nghĩ tới phụ nữ. Kế toán, bác sĩ, không được tính là cán bộ trong thôn, cho nên tuyển nữ đồng chí cũng không quan hệ gì, nhưng làm đại đội trưởng và thư ký, đây là cán bộ quan trọng nhất trong thôn, bọn họ sẽ không chọn nữ đồng chí đảm nhiệm hai chức vụ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận