Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 203:
Thư ký: "Là thế này, vườn trái cây của chúng ta chuẩn bị trông cây cam và cây nho, dây nho thì chúng ta đã có biện pháp, nhưng vẫn chưa có cây cam, đại đội chúng ta chỉ có hai nhà hai người có cây cam, cho nên tôi tới tìm hai người là muốn thương lượng về vấn đề cây cam này."
Phạm Hải: "Thư ký, nhưng hai cây cam của nhà chúng ta có cho cũng vô dụng a, vườn trái cây này chỉ có hai cây cam thì làm sao mà đủ được?"
Phạm Đại Thạch: "Đúng vậy, hai cây cam sẽ không đủ đâu."
Thư ký: "Đương nhiên hai cây cam là không đủ, nhưng mà... Lâm Dư Dư, cô giải thích cho bọn họ một chút đi, cô nói cái gì mà chiết cành gì đó, tôi cũng không hiểu a.
Phạm Hải cùng Phạm Đại Thạch nhìn về phía Lâm Dư Dư.
Lâm Dư Dư nói: "Chỉ có hai cây cam đương nhiên là không đủ, chúng ta muốn trồng vài mẫu cây cam. Chúng ta thông qua một loại phương pháp, cái phương pháp này gọi là chiết cành, đơn giản mà nói, chính là cắt nhánh và mầm của cây cam xuống, gắn lên một cây khác. Mà một cây cam sẽ có rất nhiêu nhánh cây và mầm cây, cho nên có thể nuôi dưỡng ra rất nhiều cây cam. Đương nhiên, việc này yêu cầu dùng đến rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp, chúng ta chỉ biết nói suông thôi, vậy nên tôi thảo luận vấn đề cây cam trước đi. Nếu hai người nguyện ý nhường cây cam ra, chúng ta có ba loại hiệp nghị để các ngươi lựa chọn, một là đại đội có thể bỏ tiền mua; hai là chờ một năm sau, chúng ta trả lại bốn cây cam cho các ngươi, nhưng chiết cành cây cam cũng cần phải mất hai ba năm mới có thể kết quả, chờ sau khi ra quả, số trái cây trong hai ba năm này, chúng ta cũng sẽ trả cho hai người; còn có loại thứ ba, nếu vườn trái cây của chúng ta thành công, khẳng định sẽ cần có nhân viên công tác, mặc kệ là người quản lý, hay là người trông cửa, hay là những vị trí khác, khẳng định sẽ cần tuyển vài người, chúng ta có thể để dành hai vị trí cho các ngươi. Nếu như may mắn, vườn trái cây của chúng ta phát triển tốt, sẽ thành lập xưởng trái cây, vậy nói không chừng các ngươi sẽ trở thành công nhân. Đương nhiên, cái này còn không thể đảm bảo, nhưng điều có thể bảo đảm chính là, nhà các ngươi khẳng định sẽ có một vị trí công tác trong vườn trái cây, công việc này khẳng định sẽ nhẹ nhàng hơn việc đồng áng, hơn nữa chờ khi trái cây được mùa, còn có thể được phát trái cây mang về nhà."
Phạm Hải và Phạm Đại Thạch liếc nhìn nhau, hai người nhất trí chọn loại thứ ba.
Sau khi hai người đưa ra lựa chọn, Lâm Dư Dư viết hiệp nghị, đại đội trưởng và thư ký đều cùng nhau ký tên, mà cô sẽ ký vào vị trí người làm chứng.
Lúc Phạm Hải và Phạm Đại Thạch bước ra văn phòng, chân mềm nhữn, bước đi nhẹ nhàng như muốn bay lên, cảm thấy hai người đã làm một việc thực oanh động. Bất quá hai người đều là người làm chủ trong nhà, hoàn toàn có thể tự quyết định. Thư ký cũng là biết bọn họ là trụ cột gia đình, cho nên mới gọi bọn hắn tới, bằng không khẳng định sẽ gọi vợ họ lên đây.
Hai người về tới nhà, nói chuyện này cho người nhà nghe, người nhà rất vui mừng, cây cam có là gì? Đâu có quan trọng bằng công việc ở vườn trái cây. Nói nữa, đại đội không phải sắp có vườn trái cây sao? Về sau mỗi người đều có thể được phân mấy cân cam, còn sầu lo không có cam để ăn sao? Hơn nữa, thật sự không được, đến lúc đó tự trồng lại là được.
Đại đội sản xuất thôn Phạm gia gần đây rất bận rộn, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ bắt đầu kiểm tra sức khoẻ, Lâm Dư Dư và Lương Sơn Khải cùng nhau làm, ngay từ đầu, mọi người đều không muốn để cho Lương Sơn Khải kiểm tra, nhưng có Lâm Dư Dư đứng ra đảm bảo, mọi người mới yên tâm. Lương Sơn Khải là "người có thành phần xấu" bị đưa xuống nông thôn, ông không giống như Lâm Dư Dư, mỗi ngày Lâm Dư Dư lấy được một ngày công điểm, một tháng được trợ cấp một cân thịt, cuối năm công điểm có thể đổi thành tiên, nhưng ông không có gì cả, trừ bỏ được năm cái công điểm, không thịt cũng không có tiền.
Phía bên kia, các thanh niên trai tráng cũng vội đến khí thế ngất trời, vì vườn trái cây tương lai a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận