Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 236:

Chương 236:Chương 236:
Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ: "Vậy cũng cho 10 đồng tiền một tháng đi, bốn tháng này, bọn họ đều vô cùng bận rộn. Như vậy tính xem cần bao nhiêu." Kế toán kỳ thật vô cùng bận bịu, tính tiền lương cũng dựa vào bà, trái cây cũng cần thống kê, bởi vì số lượng lớn, cho nên rất bận, cũng may có Chương Long giúp đỡ bà. Chương Long là người của Lâm Dư Dư, kế toán cũng không cần phải đề phòng anh ta.
Kế toán tính một chút: '3900 - 520 tiền lương của 13 nam đồng chí - 160 tiền lương của ta - 160 tiền lương của bác sĩ Lâm - 200 tiền lương của đại đội trưởng, còn 2860 đồng, liền như vậy." Không có tiền lương của thư ký, tiên lương của thư ký sẽ lấy từ vườn cam.
Lâm Dư Dư: 'Vậy, cứ thế mà phát đi, nếu nữ đồng chí đã phát như vậy, nam đồng chí cũng nên hào phóng một chút."
Vì thế, đại đội trưởng lại gọi nam đồng chí công tác ở vườn nho tới phát tiền lương.
Chờ khi 13 nam đồng chí cầm được 40 đồng tiên về nhà, vợ ở nhà vô cùng vui vẻ, bởi vì hai người cộng vào, được đến tận 80 đồng, gần 100 đồng tiền, đặc biệt là những đôi vợ chồng trẻ vừa ra ở riêng, cả đời cũng chưa thấy qua nhiều tiên như vậy, cầm tiền trên tay đều không nỡ buông xuống. Thật ra cũng có chút trưởng bối trong nhà muốn lấy tiền của hai vợ chồng trẻ, nhưng con dâu đâu chịu đồng ý, nói nếu mẹ chồng dám đòi tiền, bọn họ liền đi tìm đại đội trưởng nhờ phân xử, đều đã ở riêng còn tới đòi tiền, vậy ra ở riêng là giả à?
Nếu ra ở riêng là giả, chính là lừa gạt người khác, đến lần sau phân tiên cũng sẽ không có phần. Cũng bởi vậy, các trưởng bối cũng không còn cách khác nào.
Việc vườn cam từ từ rồi tính, xưởng rượu có hơn 1600 đồng cộng thêm khoảng 3000 đồng của vườn nho, để đó làm gì? Gửi ngân hàng lấy lãi? Người hiện đại nếu có một số tiền lớn, trừ bỏ quản lý tài sản chính là đầu tư mua phòng mua nhà, gửi ngân hàng lấy lãi chỉ là số ít, bởi vì lãi suất ngân hàng khá thấp.
Mà Lâm Dư Dư là người hiện đại, cô đương nhiên không muốn đem tiền gửi ngân hàng, cho nên số tiền này phải dùng như thế nào a? Ở cái niên đại này, cái gì đều không có tính tư sản, Lâm Dư Dư cũng nghĩ đến xây nhà. Nhưng tiền xưởng rượu cũng không phải của riêng cô, cho nên cái nhà này muốn xây như thế nào đâu?
Lâm Dư Dư nghĩ đến việc đi vay của thôn. Cô cho rằng lấy danh nghĩa xưởng rượu xây nhà, sau đó lấy nhà đó bán cho thôn dân, sau đó cho phép bọn họ trả tiền theo từng kỳ. Ví dụ như phí tổn của một căn nhà là 300, nếu thanh toán trong năm đầu tiên, cô sẽ bán 350, nếu thanh toán trong hai năm, sẽ phải trả thêm 10 đồng tiên, xem như là tiền lãi, cũng chính là 360, và sẽ tăng lên theo từng năm.
Đây không chỉ là xưởng rượu đang tiến hành đầu tư, đồng thời cũng quan hệ đến việc thống nhất xây dựng khu nông thôn, từng dãy nhà đều giống nhau, thật đồng bộ, thật xinh đẹp a.
Sau khi nảy ra ý tưởng này, Lâm Dư Dư liền thương lượng việc này với đại đội trưởng và thư ký: "Đại đội trưởng, thư ký, nếu xây một căn nhà như vậy, yêu cầu bao nhiêu phí tổn?" Căn nhà mà cô nói tới chính là loại căn hộ dạng trệt, gồm hai phòng ngủ, một phòng làm việc, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh. Hiện tại không thích hợp xuất hiện nhà lầu, nhà lầu ở thập niên 90 mới bắt đầu thịnh hành.
Đại đội trưởng: "Nếu xây một căn nhà như thế mà nói, phải dùng gạch, lại thêm vôi trắng vôi xanh, hơn nữa thêm tiền nền và tiền công của mọi người, phí tổn phải lên đến 500 đồng."
Lâm Dư Dư nghe xong liền quyết định xây nhà. Có điều kiện sáng tạo hoàn cảnh sinh hoạt càng tốt, vì cái gì không làm a?
Vì thế sau khi nghỉ ngơi một ngày, Lâm Dư Dư chạy lên trấn, tìm chủ nhiệm.
Chủ nhiệm nghe được Lâm Dư Dư muốn thống nhất xây dựng khu nông thôn, cũng tùy cô, dù sao người trẻ tuổi có sức sống là chuyện tốt. Hơn nữa hiện tại thôn Phạm gia rất nổi tiếng, là chiêu bài của công xã Hồng Tinh, thôn Phạm gia có thể phát triển tốt, xã trưởng đương nhiên cảm thấy vui mừng. Cho nên, ông giới thiệu xưởng gạch, xưởng vôi, xưởng mái ngói vân vân cho Lâm Dư Dư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận