Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 250:
Ôn Sùng: "Là thật, con sao lại lấy chuyện này ra để lừa chú Văn?"
Dư Văn Khánh nghe xong, hai mắt càng thêm đỏ: "Thật tốt quá, thật sự quá tốt rồi."
Ôn Sùng: "Sau này sẽ càng tốt. Mấy năm nay, chú Văn ở đây cảm thấy thế nào?"
Dư Văn Khánh nghe được lời này, nhịn không được cười nói: "Tốt, rất tốt, chú và chú Lương của con ở chỗ nào rất tốt, không thể tốt hơn. Lúc ở thủ đô, đều không tốt như vậy đâu. Chú ở chỗ này làm nhân viên y tế, chú Lương con làm ở vườn trái cây, bởi vì có Dư Dư âm thầm chiếu cô, mỗi tuân đều được ăn thịt, ăn trứng gà, cho dù ở thủ đô, cũng không được ăn thịt hàng tuần đâu."
Cái này Ôn Sùng tin, bởi vì anh lâu lâu lại nhận được thịt khô Lâm Dư Dư gửi tới, nếu không phải bản thân cô có dư, thì cô cũng sẽ không gửi thịt khô đến cho anh, cho nên khi nghe Dư Văn Khánh nói như vậy, anh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Hôm nay Lâm Dư Dư lên núi, thật ra không đi bắt gà rừng, mà đi đến suối bắt cá. Đặt sọt ở phía dưới cùng tùy cô không sợ bị người khác nhìn thấy, bởi vì cá nhỏ, nhưng có thể giảm được bớt phiền phức.
Trên đường Lâm Dư Dư về nhà, đi ngang qua trạm y tế thấy đại đội trường đang đứng bên ngoài... Từ từ, người bên cạnh đại đội trưởng sao lại trông rất quen? Đây là phải là...
"Bác sĩ Lâm." Ôn Hiền hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, cười cười chạy tới: "Bác sĩ Lâm, đã lâu không gặp.
Lâm Dư Dư: "... Sao anh lại tới đây?" Đã sáu năm không tới, bây giờ tới đây làm gì? Lâm Dư không biết, Ôn Hiền vẫn luôn ở đây.
Ôn Hiền cười cười: 'Không phải, chuyện ở thủ đô đã giải quyết xong, anh tôi nhớ cháu trai, cho nên tới thăm."
Lâm Dư Dư nghe vậy: "Ôn tiên sinh cũng tới sao?" Không phải là đến mang Ôn Lễ đi đấy chứ? Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng. Nếu Ôn Lễ bị đưa đi, cô cũng muốn đi theo.
Thật ra Ôn Hiền cũng không chú ý tới sắc mặt của Lâm Dư Dư: "Anh Sùng cũng tới, ở trong sở y tế, tôi đi gọi anh ấy."
Không cần Ôn Hiền đi gọi, Ôn Sùng đã ra, lúc nấy Ôn Hiền gọi người giọng nói cũng không nhỏ, Ôn Sùng ở trong sở y tế đã nghe thấy. Lúc này anh đi ra sở y tế, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy lo lắng. Tuy rằng hai người đã viết thư 6 năm, nhưng viết thư với gặp mặt ngoài đời lại hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Ôn Sùng vẫn có thể đoán được.
Từ khi bước ra cửa sở y tế, tâm mắt của Ôn Sùng liền đặt trên người Lâm Dư Dư. So với 6 năm trước thực ra cũng không có nhiều khác biệt, trừ cao hơn, trắng hơn, nhưng lại là khác nhau rất lớn, thiếu nữ 16 tuổi, với nữ thanh niên 22 tuổi, đương nhiên là khác biệt rất nhiều.
Lâm Dư Dư: "Ôn tiên sinh tới sao." Lâm Dư Dư thật ra cũng không có suy nghĩ gì về Ôn Sùng, bởi vì cô đã khẳng định trong lòng là Ôn Sùng... sẽ tranh Tiểu Ôn Lễ với cô.
Nhưng, không thể không thừa nhận, so với 6 năm trước, anh khác rất nhiều. Ôn Sùng sáu năm trước, nhìn qua rất lễ phép, nhưng đáy mắt lại luôn lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy thực xa cách, anh thoạt nhìn cao cao tại thượng, toàn thân tràn đầy nhuệ khí, giống như một thanh kiếm vừa được tuốt ra từ vỏ kiếm, vô cùng sắc bén. Mà Ôn Sùng 6 năm sau, cả người nhìn qua rất ôn hòa, ánh mắt cũng không lạnh nhạt, cả người cũng không hề tỏ ra cao cao tại thượng. Là thời gian đã làm cho anh thu liễm nhuệ khí, năm tháng đã khiến anh trầm ổn hơn.
Ôn Sùng: "Bác sĩ Lâm, đã lâu không gặp."
Lâm Dư Dư: "... Đã lâu không gặp." 6 năm mới gặp một lần, Lâm Dư Dư cảm thấy chưa nói đến đã lâu không gặp, nhưng, 6 năm qua, bọn họ dường như lại là những người bạn tốt qua thư/'Ôn tiên sinh, đến nhà tôi ngồi đi."
Ôn Sùng: "Được."
Nhà của Lâm Dư Dư phòng ốc rất sạch sẽ, bố trí cũng rất đẹp mắt. Đi vào đại sảnh, có một chiếc ghế sô pha mang phong cách riêng.
Lâm Dư Dư: "Mời ngồi." Cô mời Ôn Hiền và Ôn Sùng uống nước: "Ôn tiên sinh cũng được nghỉ sao? Chuyện trong nhà đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?"
Ôn Sùng: "Đầu đã giải quyết ổn thỏa. Thật ra lần này tôi tới, không chỉ vì cháu trai, mà còn có một tin tốt muốn báo cho cô."
Lâm Dư Dư tò mò: "Tin tức tốt gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận