Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 272: Động phòng hoa chúc lại
Lâm Dư Dư ủy khuất nói: 'Đau chân."
Ôn Sùng ngồi ở mép giường: "Đưa chân ra, tôi giúp em bóp."
Lâm Dư Dư: "Anh biết mát xa?" Thấy thế nào cũng không có hảo ý.
Ôn Sùng phảng phất nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Lúc tôi ở bộ đội, đều tự mình bóp, lúc vừa mới bắt đầu đi, cường độ huấn luyện của tương đối khá nhiều, lần đầu tiên tập luyện cả người đều đau, đặc biệt là chân, lúc ấy là lần đầu tiên tự mình bóp."
Lâm Dư Dư vừa nghe, rất đó đạo lý, cho nên cô vươn chân, đặt trên đùi Ôn Sùng.
Ngày hôm qua ở trong chăn không có phát hiện, hóa ra Ôn Sùng có lông chân, còn rất dày: "Anh có lông chân a."
Ôn Sùng: "... Em không thích?" không xong, nếu bác sĩ Lâm muốn anh cạo lông chân thì phải làm sao bây giờ? Ôn SÙng tự nhân là đàn ông có lông chân mới nghiêm túc, không lẽ muốn để đàn ông cũng giống như phụ nữ sao? Đương nhiên, anh khẽ cắn môi, nếu bác sĩ Lâm muốn anh cạo bớt lông chân, anh cảm thấy để vợ chồng hòa hợp, lúc đàn ông cần thảo hiệp thì cũng nên thỏa hiệp.
Lâm Dư Dư: "Không, tôi đặc biệt thích nam nhân có lông chân, tôi cảm thấy vô cùng gợi cảm."
Ôn Sùng: "... Cảm giác này dường như giống tàu lượn siêu tốc, anh phản ứng không kịp.
Lâm Dư Dư nhìn anh: "Ôn tiên sinh, tôi cảm thấy chân của anh đặc biệt gợi cảm.
Ôn Sùng: "..." Xong đời, anh không biết ứng phó như thế nào trước lời nói ngon ngọt của bác sĩ Lâm: "Vậy... Tặng cho em?” Lâm Dư Dư cảm thấy Ôn Sùng choáng váng: "Vậy anh muốn tặng tôi kiểu gì?"
Ôn Sùng không nói hai lời, đến trước mặt cô.
Lâm Dư Dư không nhịn được cười, người nam nhân này nhìn ổn trọng, nhưng thật ra cũng rất trẻ con. Khó trách người ta nói, nam nhan với trẻ con thật ra chẳng phân biệt tuổi. Lâm Dư Dư đẩy chân anh: "Tôi mới không cần, anh bóp tốt đi." Nói xong, cô nằm xuống, cuộc sống này thật thoải mái.
Ôn Sùng nhìn cô, từ góc độ của anh, bởi vì Lâm Dư Dư đặ chân lên đùi anh, cho nên anh có thể nhìn thấy màu chiếc quần lót bên trong.
Ôn Sùng yên lặng rời mắt đi, nhưng tầm mắt tuy rằng rời đi, nhưng trong đầu lại không quên được cảnh tượng đó. Không đợi Lâm Dư Dư phản ứng lại, Ôn Sùng liền đề cả người lên, anh thở phì phò nói: "Bác sĩ Lâm, hôm nay em còn muốn tiếp tục thích ứng chuyện chung một chiếc chăn sao?"
Buổi tối này, trong phòng luôn có tiếng kêu nho nhỏ không ngừng.
Lần đầu tiên Ôn Sùng biết, nam nữ cùng nhau giao hợp, còn có thể khiến anh cầm lòng không đặng, thậm chí mất đi lý trí. Cũng là lần đầu tiên biết, thanh âm trên giường của phụ nữ, có thể dễ nghe như vậy.
Ngày hôm sau
Hôm nay Ôn Sùng muốn đi làm, cho nên dậy tương đối sớm, nhìn bác sĩ Lâm đang ngủ say trong ngực, trong nháy mắt, ý chí kiên cường của anh liền tan rã, anh không muốn đi làm.
Nhưng sau khi hôn lên mặt bác sĩ Lâm một cái, anh vẫn rời giường. Chẳng qua sau khi rời giường mặc xong quần áo, anh lại không nhịn được hôn cô một chút. Lần đầu làm chuyện này nam nhân có chút dính người.
Sau khi anh ra khỏi phòng, Lâm Dư Dư mở mắt ra, cô cười cười, lại tiếp tục ngủ. Tuy rằng bọn họ kết hôn không phải vì tình yêu, nhưng lần kết hôn này cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hành động của Ôn tiên sinh khiến cô cảm thấy, bọn họ bởi vì tình yêu nên kết hôn.
Chờ lúc Lâm Dư Dư dậy, đã hơn 9 giờ. Dưới tầng cha Ôn và mẹ Ôn đã chuẩn bị xong hành lý, cha Ôn và mẹ Ôn tuy chuyển về thủ đô, nhưng trước mắt không có đi làm, ở trạng thái nghỉ phép. , khi nào có thông báo đi làm, nhưng dựa theo ý Ôn Sùng, bọn họ đều không cần đi làm.
Ở địa phương hẻo lánh như vậy mười năm, thân thể đương nhiên không tốt, hơn nữa công việc ở viện nghiên cứu nhiều, thân thể không theo kịp công việc, càng không xong, cho nên Ôn Sùng không tán thành chuyện bọn họ đi làm. Mẹ Ôn thật ra cũng không muốn đi làm, bởi vì đã tìm được Ôn Lễ, bà muốn cùng con cái, cùng Ôn Lễ bồi dưỡng tình cảm, hiện tại con trai kết hôn, về sau sẽ có cháu trai cháu gái. Cha Ôn còn chút do dự, nhưng mặc kệ thế nào, dù sao hiện lại bọn họ cũng không có chức vụ ở viện nghiên cứu, hơn nữa trước mắt tình hình của quốc gia cũng tương đối loạn, cho nên vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận