Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 88:
Hôm nay Lâm Yến lên huyện, là cùng cô gái trong thôn. Lúc thấy Lâm Dư Dư nắm tay Tiểu Ôn Lễ đi ngang qua thì Lâm Yến lập tức buông tay cô gái kia. Không biết vì sao mà cô ấy có chút lo lắng đến việc bị Lâm Dư Dư nhìn thấy. Cô ấy cảm giác như mình đang phản bội lại tình bạn hữu nghị của họ. Hơn nữa lần lên huyện này, cô ấy không có gọi Lâm Dư Dư theo.
Ngược lại, Lâm Dư Dư không có chú ý tới động tác của Lâm Yến, cô nhìn thấy Lâm Yến thì rất vui vẻ: "Yến Tử, cậu cũng lên huyện sao?" Cô không phải nguyên chủ nên lúc làm việc sẽ không nghĩ mọi chuyện liên quan đến Lâm Yến. Ví dụ như bị bỏ quên, lên huyện. Hơn nữa lúc còn ở mạt thế đã rèn luyện cô thành một người độc lập. Dưới cái nhìn của cô thì Lâm Yến lên huyện nhưng không gọi cô đi chung thì cũng không sao. Đó là tự do cá nhân, dù là bạn bè cũng không thể lúc nào cũng trói chặt nhau cùng một chỗ được.
Lâm Yến thấy Lâm Dư Dư chào cô ấy thì thở phào nhẹ nhõm: "Ừ, tớ lên đây để gửi thư về nhà. Còn cậu thì sao, lên huyện làm gì?"
Lâm Dư Dư: "Tớ tới hiệu sách trong huyện mua một chút sách liên quan đến y học." Trước đây, những thứ cô học là cơ sở của y học, mà trên lý thuyết thì Trung y khác với Tây y. Cho nên, cô muốn đi mua một ít sách về phương diện Tây y.
Lâm Yến: "Hiện tại, sách đó rất khó mua."
Lúc này, cô gái đứng bên cạnh Lâm Yến nói: "Tôi biết nơi nào có."
Lâm Dư Dư và Lâm Yến liền nhìn vê phía cô gái.
Cô gái nói: "Có thể đến khu phế liêuh trong huyện, rất nhiều gia đình không xài tới đều bỏ ở đó, vẫn còn mới tinh. Hơn nữa sách ở chỗ đó rất rẻ, nhiều thể loại khác nhau. Lúc tôi muốn mua sách đến tiệm sách không có nên cha tôi đến đó tìm được vài cuốn."
Hiện tại không có nhiều sách vở nên không phải mỗi học sinh đều có thể có. Không mua được sách giáo khoa trong trường mà tìm sách ở khu phế liệu.
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn cô nói cho tôi biết. Đúng rồi, cô tên gì? Tôi tên Lâm Dư Dư, cô có thể kêu tôi Dư Dư."
Phạm Lan Hoa: "Tôi tên Phạm Lan Hoa, hoa lan màu trắng và thơm trên núi. Tôi biết tên của cô, cô rất lợi hại. Sau này, chúng ta đều là nhân viên y tế trong đại đội."
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn. Cô biết khu đó ở đâu không?"
Phạm Lan Hoa lắc đầu: "Tôi cũng không biết, tôi chưa đi bao giờ nhưng có thể hỏi."
Lâm Yến: "Chúng ta đến tiệm cơm Quốc Doanh mua bánh bao trước. Sau đó, chúng ta mới đến khu phế liệu, tôi cũng đi."
Lâm Dư Dư: "Tớ không đến tiệm cơm Quốc Doanh, tớ ăn sáng rồi. Tớ dẫn Tiểu Ôn Lễ lên huyện một chút, các cậu đi đi."
Lâm Yến: "Chúng ta đến khu phế liệu trước?"
Lâm Dư Dư: "Không cần, chúng tớ đến huyện thì tách ra. Nếu đến khu phế liệu trước, bánh bao và màn thầu của tiệm cơm Quốc Doanh chắc chắn không còn. Cho nên, bọn cậu vẫn là đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn sáng trước."
Lâm Yến: "Vậy được rồi." Trên thực tế bây giờ, cô ấy không quen có Lâm Dư Dư ở bên cạnh. Tuy cô ấy nói mình không cần nghĩ nhiều nhưng chuyện vừa rồi, ban đầu là cô ấy và Phạm Lan Hoa ở bên nhau rất tốt. Chỉ là khi Lâm Dư Dư tới gần, ánh mắt của Phạm Lan Hoa luôn dừng trên người Lâm Dư Dư làm cô cảm thấy như mình đang làm nền cho Lâm Dư Dư.
Lâm Dư Dư không biết tâm tư của Lâm Yến, lúc này lại có người chào hỏi cô.
"Lâm thanh niên trí thức lên huyện à?”
"Lâm thanh niên trí thức thật lợi hại."
"Lâm thanh niên trí thức..." Lâm Dư Dư cũng nhiệt tình chào hỏi các thôn dân: "Chào thím, chào chú lớn, chào chị dâu...'
Tiên Cúc Phân với vẻ mặt hưng phấn đẩy người ra, tới trước mặt Lâm Dư Dư: "Lâm thanh niên trí thức, Quốc Đống nhà chúng tôi đang làm công nhân tại xưởng dệt ở trấn trên. Đợi Quốc Đống được phát tiền lương, tôi sẽ bắt thằng bé mua đồ ăn ngon. Lúc đó, cháu nhớ đến nhờ cô ăn cơm nha." Toàn thôn Phạm gia, bây giờ người cảm kích Lâm Dư Dư nhất chính là mẹ con Tiền Cúc Phân.
Lâm Dư Dư: "Không cần không cần, đồng chí Phạm Quốc Đống tự mình cố gắng. Thìm Tiền dạy con tốt, là Phạm Quốc Đống có lý tưởng và khát vọng. Sau này, thìm chờ hưởng phúc nhé."
Tiên Cúc Phân vừa nghe liền thấy vui vì có người khen bà cùng con trai.
Xe bò xuất phát dưới bầu không khí nói chuyện rôm rả của mọi người.
Chờ xe bò lên đến huyện, Ôn Hiền và Tiền Quân cũng đã tới thôn Phạm gia. Khi họ tới thôn Phạm gia cũng không có tìm người khác hỏi thăm liền đi thẳng đến nhà đại đội trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận