Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1002:

Hội chùa rất náo nhiệt, người đến cũng rất đông.

Không chỉ có mỗi bọn họ, Tần Mộng Kiều, Du Phong, Quản Hạo Thần, Phương Mỹ Di cũng tới, tất cả tụ tập lại trò chuyện một lúc rồi nhanh chóng chia ra đi chơi.

Nguyên nhân chủ yếu là do hội chùa có quá nhiều người, mọi người di chuyển cùng nhau không thuận tiện, tốt nhất là mỗi người thích chơi gì thì chơi.

Chơi đến chiều, Cố Di Gia cảm thấy mệt đến nỗi không còn sức để đi đi lại lại nữa, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

Ngoại trừ Nguyên Bảo mệt đến mức ngủ quên trong lòng cha thì những người khác đều có vẻ rất phấn chấn, đến cả Bảo Hoa còn chơi chưa đã.

Cố Di Gia im lặng, một lần nữa đối mặt với sự thật rằng mình là một con gà yếu đuối, thể lực ngang đứa bé ba tuổi.

Không, có một vài đứa trẻ ba tuổi còn tràn đầy năng lượng như mấy con tiểu yêu vậy, cô còn không bằng chúng nó.

Lúc chia tay, Trần Ngải Phương do dự một lúc rồi nói: "Gia Gia, nếu bên em không bận, hay là đến chỗ bọn chị ở đi."

Cố Di Gia hâm mộ nhìn cô ấy: "Thần Thần, thể lực của cháu tốt thật đấy."

Quản Tễ cười nói: "Vậy đi đi, còn đi cùng với Thần Thần."

Trần Ngải Phương chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ cho cô, nhìn Phong Bắc Thần đưa cô rời đi.

Buổi tối, tư lệnh Phong và Quản Tễ trở về, Cố Di Gia ngượng ngùng nói với hai người rằng chị dâu gọi cô qua nhà tứ hợp viện ở cùng.

Cố Di Gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy để em quay về nói với mẹ chồng một tiếng."

Trần Ngải Phương nhìn Tiểu Thạch giúp đỡ xách đồ ăn vào nhà, mí mắt cô ấy giật giật: "Sao bác sĩ Quản lại để hai đứa cầm nhiều đồ tới đây thế?"

Mặc dù chưa qua tết, nhưng cô ấy nghe nói tư lệnh Phong và bác sĩ Quản đã đi làm rồi, cả hai đều rất bận rộn, chỉ ở nhà vào buổi tối, mặc dù Gia Gia là con dâu út, nhưng vào lúc như thế này, cô ở đấy hay không thì cũng chẳng sao. Hơn nữa tư lệnh Phong và bác sĩ Quản đều là những người dễ nói chuyện, cũng không để ý con dâu út ở bên nào.

Suốt một năm qua, Phong Bắc Thần sống cùng với người nhà họ Cố, hai nhà đã tốt đến mức không phân em chị. Quản Tễ không phải là loại người quá coi trọng thể diện, cũng không nghĩ cháu gái mình qua đó sống thì có vấn đề gì, bà ấy rất yên tâm về nhà họ Cố, đến cháu gái cũng đồng ý đóng gói qua đó, để nhà họ Cố cùng nhau nuôi nấng.

"Được."

Nếu đã như vậy, không bằng chuyển qua sống với bọn họ, bên này nhộn nhịp hơn, tránh cho cô nghĩ linh tinh.

Phong Bắc Thần liếc nhìn cô, thầm nghĩ thể lực của thím út đúng là hơi kém, nói: "Đương nhiên rồi, từ hồi năm tuổi cháu đã bắt đầu tập luyện với binh lính trong quân đội đó."

Sau khi Trần Ngải Phương nghe xong cũng không nói gì.

Trở về nhà, Cố Di Gia nằm trên ghế sô pha không muốn cử động, Phong Bắc Thần còn sót lại chút sức lực chạy vào phòng bếp tìm đồ ăn vặt, sau đó vừa khoanh chân ngồi trên ghế sô pha vừa ăn vừa nói chuyện với cô.

Cả năm vừa rồi, Quản Tễ cho người đưa không ít đồ qua đây, chỉ cần bên kia có gì thì đều không quên mang qua bên này một ít, cô ấy nhận quá nhiều đồ, gần như chết lặng.

Vì vậy ngày hôm sau, Quản Tễ không những gọi Tiểu Thạch đưa họ đến đó mà còn đóng gói rất nhiều đồ ăn gửi qua đó, coi như đó là lương thực cho con dâu út và cháu gái.

"Đây là phần thưởng ăn Tết cấp trên phát xuống." Cố Di Gia cười nói: "Cha mẹ chồng không ăn bao nhiêu nên nói bọn em mang tới, xem như là khẩu phần lương thực của em và Thần Thần."

Nghĩ tới đó Trần Ngải Phương đã cảm thấy vừa lòng thỏa ý.

Trần Ngải Phương cười gật đầu, rất thông cảm cho công việc của anh ấy, cô ấy nói: "Bọn em tới thăm anh cũng được."

Tiểu học khai giảng tương đối sớm, thêm nữa năm nay Bảo Hoa đã học tới lớp sáu*, sang năm sẽ lên cấp hai, Trần Ngải Phương vẫn khá coi trọng việc học của cô bé.

Trần Ngải Phương giúp anh ấy thu dọn hành lý, đồng thời căn dặn anh ấy làm việc tốt cũng nhớ chú ý nghỉ ngơi.

Có không ít nhân viên nhà máy là hàng xóm của bọn họ.

Chưa hết Tết, Cố Minh Thành đã phải tới đơn vị mới báo cáo.

Mặc dù không thể ở bên nhau mỗi ngày, nhưng mỗi cuối tuần có thể gặp nhau một lần đã tốt lắm rồi.

Sau khi Cố Minh Thành rời đi không lâu, bọn họ cũng quay về phòng ở gần Đại học Thủ Đô.

Trần Ngải Phương nói: "Khi nào Nguyên Bảo có thể đi học ở trường mầm non được thì chị cũng muốn quay về đi làm."

Tới khi cô ấy dọn dẹp hòm hòm, Cố Minh Thành kéo tay cô ấy nói: "Chờ bên kia xong việc, khi nào được nghỉ anh sẽ về thăm cả nhà."

*Bên Trung học tiểu học tới hết lớp sáu.

Ngoại trừ việc đó ra, tháng ba này bạn nhỏ Nguyên Bảo sẽ đầy ba tuổi, có thể đi trường mầm non được rồi.

Trường mầm non bây giờ cũng như trường mẫu giáo sau này, trường mầm non thời này đều được xây dựng cho gia đình các công nhân của nhà máy. Ở gần chỗ bọn họ cũng có một nhà máy, trong khu nhà máy đó có trường mầm non.

Quân nhân phải đóng giữ trong quân đội, tùy thời chờ lệnh, không thể tùy tiện rời đi. Cô ấy cũng đã tính rồi, cuối tuần sẽ dẫn con qua thăm anh ấy, ở đó hai ngày cuối tuần.

Chủ yếu là vì Bảo Hoa sắp khai giảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận