Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1005: Một Người Bị Thương Một Người Bị Bệnh 2

Chờ đến lúc bà ấy về đến nhà, thời gian đã không còn sớm.

Tư lệnh Phong ở nhà chờ bà ấy trở lại ăn cơm chiều, kéo bà ấy ngồi xuống, múc cho bà ấy một chén canh nóng, nói: "Hôm nay bà đi đâu vậy? Sao trễ như vậy mới trở về?"

Quản Tễ lơ đãng uống một ngụm canh, ngơ ngẩn mà đờ người.

"A Tễ?" Tư lệnh Phong khó hiểu nhìn bà ấy.

Quản Tễ lắc đầu với ông ấy, tiếp tục cúi đầu uống canh.

Buổi tối trở về phòng nghỉ ngơi, lúc xung quanh không có người, Quản Tễ rốt cuộc nói: "Hôm nay Thần Thần gọi điện thoại cho tôi, nói Gia Gia bị bệnh nằm viện, hôm nay tan tầm tôi đi bệnh viện thăm con bé."

Tư lệnh Phong hoảng sợ: "Bị bệnh? Xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng không?"

Tuy rằng biết thân thể con dâu không tốt, nhưng ông ấy cũng không cảm thấy có gì to tát, bây giờ nghe nói cô bệnh đến phải nằm viện, tư lệnh Phong thật sự sợ tới mức hơi chịu không nổi.

Quản Tễ nói: "Tôi hỏi qua Thần Thần, buổi tối Thần Thần ngủ chung với Gia Gia, nói có một buổi tối Gia Gia đột nhiên tỉnh lại, rời giường đi đến WC, khi trở về thì nói chuyện rất lâu với cô ấy... Giống như bắt đầu từ ngày đó, mỗi tối con bé đều sẽ nửa đêm thức giấc, như thể mơ thấy ác mộng..."

Tư lệnh Phong sững sờ.

Con trai bà ấy trên chiến trường vì bảo vệ đồng đội rút lui mà bị thương nặng, bây giờ đang nằm ở bệnh viện bên kia, không rõ sống chết như thế nào. Ông Hồ đã chạy tới nơi, cũng không biết tình hình ra sao.

Quản Tễ nhìn ông ấy: "Thần Thần nói, buổi tối đầu tiên Gia Gia bừng tỉnh, chính là ngày Tiểu Lẫm xảy ra chuyện..."

Nghĩ đến con trai đang ở nơi xa, hốc mắt bà ấy bắt đầu ngấn lệ.

**Cách mạng Văn hóa Trung Quốc nhằm phá bỏ: tập quán cũ, văn hóa cũ, thói quen cũ, tư tưởng cũ.

Bây giờ con trai sống chết không rõ, con dâu lại bị bệnh...

Tử bất ngữ quái lực loạn thần*, hơn nữa sau khi xây dựng đất nước lại phá bỏ "Tứ cựu"**, bọn họ cũng không nghĩ đến phương diện kia.

Lúc tin tức truyền tới, bà ấy cũng không dám tin.

Quản Tễ nói cho ông ấy nghe tình trạng bệnh của Cố Di Gia, cười khổ nói: "Tôi cũng không biết là do hai vợ chồng bọn nó tâm linh tương thông, hay đơn giản chỉ là Gia Gia lo lắng Tiểu Lẫm tự giày vò chính mình đến bị bệnh..."

Buổi tối ngủ không tốt, ban ngày còn phải đi học, thân thể vốn đã tương đối yếu ớt, bị bệnh là chuyện thường.

Một người bị thương một người bị bệnh...

Chuyện này bọn họ sao dám nói cho con dâu.

Ông ấy cũng không thể nói lên cảm giác trong lòng là gì.

*Khổng Tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, Thần linh.

Chỉ là cảm thấy, tình cảm của con trai với con dâu thật sự quá tốt, cách xa ở ngoài đến mấy ngàn dặm, một người bị thương, người còn lại giống như cảm giác được, sau đó giày vò bản thân đến mức bị bệnh.

Chủ yếu là vì bây giờ nhìn cô vô cùng tiều tụy, ốm yếu. Lần này bệnh nặng, sức lực và tinh thần của cô đã bị hao mòn rất nhiều, nhìn cả người giống như không còn chút sức sống nào, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.

Sau khi Cố Di Gia xuất viện, tuy rằng đã hết sốt, nhưng vẫn còn ho dữ dội.

Trên người Cố Di Gia khoác áo khoác thật dày, giống như một bà cụ ngồi trước bếp lửa sưởi ấm, ho khan vài tiếng, nói: "Cậu cũng biết thân thể tớ không tốt, thời tiết gần đây lại thay đổi thất thường, bị bệnh không phải bình thường sao?"

Đương nhiên, cũng có thể không cần nói, để tránh cho cô lo lắng vô ích.

Phong Bắc Thần đưa một cuốn sổ ghi chép dày đến.

Cuối cùng, tư lệnh Phong nói: "Chuyện của Tiểu Lẫm, trước mắt không cần nói cho Gia Gia, chờ Tiểu Lẫm tốt lên thì để nó tự mình nói với vợ nó."

Chú Vinh nghe nói cô bị bệnh, lo lắng đến mức mỗi ngày đến đây đều xách theo đồ bổ để cô bồi bổ thân thể.

Thấy cô còn có tâm trạng nói đùa, mọi người cuối cùng cũng yên tâm.

Cố Di Gia nhìn các cô, trên mặt lộ ra tươi cười, bắn tim với các cô một cái: "Được rồi, cảm ơn nha, yêu mọi người-"

Quản Tễ trừng ông ấy một cái: "Tôi không ngốc, đương nhiên sẽ không nói!"

"Bình thường cái gì? Nhất định là do cậu không chú ý, về sau phải cẩn thận một chút."

Trang Nghi Giai gọt cho cô một trái lê, oán trách nói: "Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng nhanh chóng trở về đi học, thân thể là tiền vốn cách mạng, chỉ khi thân thể tốt, mới có thể tiếp tục học tập."

"Nghi Giai nói đúng." Tần Mộng Kiều tiếp lời nói: "Tôi với Bắc Thần sẽ nhớ ghi chép tốt, trở về sẽ giảng lại nội dung học cho cô, không để cô bị bỏ lỡ quá nhiều chương trình học."

Trần Ngải Phương không cho cô quay lại trường học, mà để cô ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

"Sao đột nhiên lại bệnh thành như vậy?" Phương Mỹ Di lo lắng cùng đau lòng hỏi, kéo tay cô nhìn trái nhìn phải.

Những người khác cũng lại đây thăm cô, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô thì hết sức đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận