Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1006: Một Người Bị Thương Một Người Bị Bệnh 3

Cuối tuần, Cố Minh Thành đột nhiên từ quân đội bên kia trở về.

Hơn một tháng này, anh ấy bận rộn thích nghi với đơn vị mới, không có thời gian trở về, đến lúc nghe nói em gái bị bệnh nằm viện, hết sức lo lắng nên quyết định trở về nhìn xem.

Lúc Cố Minh Thành vào cửa, liền nghe được tiếng ho dữ dội truyền ra từ trong phòng, ho đến xé ruột xé gan, mí mắt anh ấy giật giật.

Anh ấy buông hành lý, vào trong phòng thăm em gái, hỏi: "Gia Gia, em sao rồi?"

Cố Di Gia thấy anh ấy trở về, hết sức vui vẻ: "Anh cả, sao anh về rồi? Sao không báo tiếng nào với bọn em?"

"Nghe nói em bị bệnh, anh trở về nhìn xem."

Cố Minh Thành thấy cô ho đến cả khuôn mặt đỏ ửng, đi rót một ly nước ấm cho cô nhuận cổ họng, sau đó ngồi đối diện cô, đánh giá sắc mặc của cô.

Sắc mặt cô xanh xao hốc hác, vừa nhìn liền biết đã trải qua cơn bệnh nặng, hiện tại còn chưa bồi bổ trở lại.

Cố Di Gia lại mỉm cười với anh ấy, tươi cười rạng rỡ, không chút âm u.

Khi anh ấy nói chuyện thì phát hiện em gái nhìn chằm chằm anh ấy, không bỏ sót vẻ mặt nào của anh ấy, làm anh ấy có chút buồn cười: "Sao em nhìn anh như vậy?"

Cố Minh Thành đưa tay sờ đầu cô: "Anh không trách em, chỉ hy vọng em có thể khỏe mạnh."

Cố Minh Thành lắc đầu: "Không có."

Cố Minh Thành thở dài: "Em như vậy, anh làm sao có thể không lo lắng?"

Cố Di Gia phồng má, bây giờ đã là cuối tháng ba, đương nhiên cô biết tình hình bên đó đã ổn định.

Anh ấy có chút đau lòng.

Cố Di Gia bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Em còn không phải đang sợ anh gạt em sao."

"Gần đây thời tiết thay đổi, có thể là em không chú ý, về sau em sẽ cẩn thận." Cố Di Gia làm nũng với anh ấy: "Em sẽ cố gắng không để bị bệnh, không để mọi người lo lắng."

Sau khi Cố Di Gia uống nước xong, nhìn thấy bộ dáng của anh ấy, cười nói: "Anh cả, anh không cần lo lắng cho em, em không sao."

Hai anh em nói chuyện một lát, Cố Di Gia đột nhiên mím môi, chần chờ hỏi: "Anh cả, đoàn trưởng Phong có liên lạc với anh không?"

Vẫn không có tin tức gì của đoàn trưởng Phong, cô vẫn thấy lo lắng.

"Vâng, em biết rồi!"

Cố Minh Thành duỗi tay dùng sức xoa nhẹ đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chờ lão Phong bận xong, cậu ta sẽ liên lạc với em, em còn không tin cậu ta sao?"

"Anh gạt em làm gì?" Cố Minh Thành không có ý tốt nói: "Lão Phong ở bên đó, tuy rằng trong quân đội anh biết một ít tình hình bên đó, nhưng chi tiết thì anh cũng cũng không biết. Nhưng mà em yên tâm, tình hình bên đó vẫn tốt, lão Phong chỉ là tạm thời không rời đi được."

Nhưng mà...

Sắc mặt Bảo Sơn biến thành màu đen, cứng rắn nói: "Không cần, con trưởng thành rồi!"

Cố Minh Thành mỗi tay xách một người, ôm con gái và con trai nhỏ lên, hai đứa nhỏ giống như treo trên cánh tay anh ấy, được cha ôm lên thì đều cười to.

Giống như Quản Tễ, Trần Ngải Phương cũng cảm thấy Cố Di Gia vì lo lắng quá mức cho đoàn trưởng Phong, không nghỉ ngơi tốt nên mới bị bệnh.

Cô một bên oán giận, một bên đưa tay sửa sang lại tóc mình.

Không đợi Cố Minh Thành liên lạc Phong Lẫm, Quản Tễ liền tới đây nói cho Cố Di Gia, bọn họ đã liên lạc với Phong Lẫm.

Cố Di Gia đập tay anh ấy: "Anh làm tóc em rối hết lên rồi."

"Khoảng chừng nửa tháng."

Cố Di Gia vội vã hỏi dồn: "Khoảng bao lâu nữa?"

"Hôm qua chúng ta đã liên lạc với Tiểu Lẫm, nó còn có việc ở bên kia, không rảnh liên lạc với con, nói chờ thêm khoảng thời gian nữa sẽ gọi điện thoại cho con."

Cố Minh Thành trở về, nhóm người Trần Ngải Phương rất bất ngờ, Bảo Hoa cùng Nguyên Bảo trực tiếp lao vào lòng anh ấy.

Cố Minh Thành không ngờ nguyên nhân bị bệnh của em gái còn có cái này, anh ấy cau mày: "Mấy ngày nay anh không liên lạc qua với cậu ấy, nhưng mà anh sẽ thử xem." Thấy cô ấy nhìn mình chằm chằm, anh ấy rất nhanh phản ứng lại, lập tức có chút buồn cười: "Em sẽ không cho rằng anh lừa em chứ?"

Trần Ngải Phương nhìn sang chỗ khác: "Không."

Cô ấy không thừa nhận, nhưng cô ấy đúng là cho rằng lão Cố có liên lạc với đoàn trưởng Phong, bây giờ xem ra, chắc là không có.

Chờ đến khi anh ấy thả hai đứa nhỏ xuống thì nhìn về con trai lớn, cười hỏi: "Bảo Sơn, có muốn cha ôm một chút không?"

"Thời gian đó Gia Gia không nghỉ ngơi tốt, nghe Thần Thần nói, nửa đêm em ấy luôn tỉnh giấc... Lão Cố, anh có thể liên lạc với đoàn trưởng Phong không?"

Buổi tối lúc đi ngủ, Trần Ngải Phương nói với Cố Minh Thành lần bị bệnh này của cô em chồng.

Hiện tại cậu ấy không thích làm loại chuyện trẻ con này.

Cố Di Gia nghe được đáp án chính xác, cuối cùng cũng yên tâm, lại hỏi: "Anh ấy không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì đâu, lần này nó còn lập công." Quản Tễ cười nói: "Đứa nhỏ này luôn là như vậy, chỉ cần lên chiến trường, nhất định không có việc gì, vẫn luôn may mắn bình an vô sự."

Cố Di Gia gật đầu phụ họa, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.

Sau khi Quản Tễ nói chuyện này với cô xong, lại hỏi tình hình thân thể của cô.

"Đã ổn rồi, thứ hai tuần sau là về trường học." Cố Di Gia có chút xấu hổ: "Kỳ thật cũng do mấy ngày đó không nghỉ ngơi tốt, sau đó buổi tối con cũng không tỉnh giấc nữa, có thể là trong khoảng thời gian Xuân Phân, thời tiết thay đổi quá lớn, làm con ngủ không ngon."

Quản Tễ gật đầu, cảm thấy cũng có khả năng này.

Lúc Quản Tễ về đến nhà, tư lệnh Phong cũng đã tan tầm trở về.

Nhìn thấy bà ấy liền hỏi: "Gia Gia sao rồi? Thân thể đã tốt chưa? Ngày mai ông Hồ trở về, có muốn đưa con bé đến đây để ông Hồ kiểm tra sức khỏe không?"

Quản Tễ lắc đầu: "Không cần, hiện tại con bé không có việc gì, bồi bổ thêm là được." Lại nghĩ đến cái gì, nói: "Gạt qua lần này rồi, đợi Tiểu Lẫm khôi phục một chút, để nó gọi điện thoại cho vợ nó, đỡ phải để người ta lo lắng."

Tư lệnh Phong đồng ý nói: "Nói cũng đúng, để nó tự dỗ vợ nó."

Nói đến chuyện này, bây giờ hai vợ chồng vẫn còn nghĩ tới mà sợ hãi.

Tuy rằng đã sớm biết chiến trường nguy hiểm, nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới con trai lại bị thương nghiêm trọng như vậy, thiếu chút nữa là không tỉnh lại được, may thay có người quen cũ là ông Hồ tự mình đến đó, rốt cuộc mới kéo được anh trở về từ quỷ môn quan.

Trong lòng hai vợ chồng còn sợ hãi, nào dám để con dâu biết, có thể lừa thì cứ lừa trước, tránh cho cô quá kích động mà thân thể chịu không nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận