Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1007: Gọi Điện Báo Bình An 1

Lúc Cố Di Gia về đến trường học thì đã thu hút rất nhiều sự quan tâm của mọi người.

Chuyện này khiến cô rất áy náy, đồng thời cũng rất cảm ơn sự quan tâm của họ: "Chỉ là do thời tiết thay đổi bất ngờ, tớ không cẩn thận nên bị cảm rồi dẫn đến sốt, nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại thôi."

Các bạn học không suy nghĩ gì nhiều, dù sao cũng có lúc thời tiết thay đổi thất thường như thế, không chú ý là sẽ đổ bệnh ngay.

Sau khi tan học Cố Di Gia đi tìm giáo viên chủ nhiệm để hủy ngày phép, vốn cô đã rất gầy rồi, bệnh nặng một trận như thế thì gầy trơ cả xương ra, trông dáng vẻ trắng bệch tiều tụy của cô thì giáo viên lại càng thấy xót hơn.

Bà ấy ôn tồn nói: "Bạn học Cố à, phải cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt, chỉ khi có sức khỏe thì mới có thể phục vụ cho nước nhà được."

Cố Di Gia ngoan ngoãn đáp lại.

Buổi trưa lúc tan học, Phong Bắc Thần đạp xe chở Cố Di Gia đến quán ăn của chú Vinh với Bảo Sơn.

Trong tiệm rất đông khách, chú Vinh đang bận rộn trong nhà bếp, ba người họ cũng không cần tiếp đón gì, bước vào trong nhà bếp bưng đồ ăn và đồ ăn dược liệu của mình sang phòng nghỉ bên cạnh để ăn như một thói quen.

Dáng người mà tương lai ưa chuộng là gầy đấy, dáng người bây giờ của cô là vóc dáng mà các cô gái hằng mong ước trong tương lai, càng gầy thì mặc quần áo cũng đẹp hơn, cũng ăn ảnh hơn nữa, ảnh chụp ra chắc chắn rất đẹp.

Ngay cả Phong Bắc Thần và Bảo Sơn cũng đồng ý với vấn đề này, thời đại này ai cũng thích mập mạp cả, mập chứng tỏ ăn khỏe, ăn khỏe thì sẽ sống tốt hơn, không lo cái ăn cái mặc, mọi người đều thích như thế.

Tâm trạng lúc này của chú Vinh là như thế đấy.

Quả nhiên chú Vinh nghe xong thì nổi giận: "Giảm gì mà giảm? Ăn no rửng mỡ đấy à!"

Chú Vinh dành chút thời gian đến xem thử họ thế nào, ông ấy nói: "Nếu thằng nhóc Phong đến mà thấy cháu ốm ra nông nỗi này thì chỉ sợ là sẽ nghi ngờ bọn chú ngược đãi cháu mất, cho nên trước khi cậu ấy đến thì bọn chú phải bồi bổ lại cho cháu mới được." Sau đó lại tự lẩm bẩm một mình: "Sao ăn bao nhiêu cũng không béo lên được chút nào vậy cà? Chỉ ăn thôi chứ không tăng cân là chưa đủ."

Nếu như họ cứ tiếp tục béo như thế nữa thì có lẽ phải giảm cân thật đấy.

Chú Vinh bảo họ trưa cứ đến đây ăn cơm, còn nói là muốn bồi bổ cho họ nữa.

Buổi trưa đến chỗ chú Vinh ăn cơm và đồ ăn dược liệu, tối về đến nhà thì Trần Ngải Phương cũng nấu sẵn hết cơm nước, cố gắng bồi bổ cho cô.

Cũng giống như nuôi heo vậy, thấy heo nhà mình nuôi ăn mãi không béo lên thì vô cùng sốt ruột.

Đương nhiên chủ yếu vẫn là bồi bổ cho Cố Di Gia.

Nhưng thời đại này lại xem trọng nét đẹp khỏe mạnh, gò má đầy đặn, tinh thần phấn chấn hơn, gầy quá thì lại khiến người ta không ưng cho lắm.

Trừ việc đó ra thì vào cuối tuần Cố Di Gia còn phải đến chỗ ông Hồ để ông Hồ bắt mạch cho cô, sau đó kê thêm một toa thuốc để cô đi bốc uống.

Cố Di Gia nghe xong thì cười không ngừng, cố ý đáp: "Cháu không muốn béo lên đâu, lỡ như béo lên thì còn phải giảm cân nữa, đau khổ biết bao nhiêu!"

Cố Di Gia: "..."

Cứ được bồi bổ như thế Cố Di Gia vẫn không béo lên được miếng nào, còn Bảo Sơn và Phong Bắc Thần thì lại béo lên thấy rõ, cuối cùng đã hiểu tại sao Cố Di Gia lại nói phải giảm cân rồi.

Đúng là không lo cơm ăn áo mặc là một chuyện rất tốt, nhưng cũng không thể xa xỉ mãi như vậy được, vì thế cuối cùng hai người quyết định ăn ít lại.

Được thôi, cô biết sẽ thế này mà, cô cũng đã quen với việc này rồi.

Hai người họ bắt xe buýt để về, vì không có xe tốc hành, còn phải đổi xe nữa nên quay qua quay lại cũng phải mất tận hai giờ đồng hồ mới về đến nhà.

Khó khăn lắm mới qua được nửa tháng, chiều thứ sáu tan học, Cố Di Gia vui mừng kéo Phong Bắc Thần đi về khu tập thể.

Về đến nhà, sau khi sắc thuốc xong thì cô bóp chặt mũi mình rồi nuốt hết số thuốc đó vào, sau đó la lối chạy khắp nhà để tìm kẹo ăn, Nguyên Bảo thấy thế thì cũng la oai oái theo, thằng bé cho rằng cô đang chơi trò gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận