Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1014: Cố Minh Nguyệt Năm Lần Bảy Lượt Tìm Cô 4

Cố Di Gia đang đọc sách trong phòng học, khi nghe bạn học nói có người tìm cô, cô còn thấy buồn bực, đi ra ngoài xem thử, thế mà lại là Cố Minh Nguyệt.

Cố Minh Nguyệt vẫn ăn mặc thời thượng như vậy, bây giờ cách ăn mặc thế này rất thường thấy ở các thành phố lớn.

Có điều trong mắt Cố Di Gia, cách ăn mặc như vậy thật ra vẫn hơi quê mùa, mái tóc xoăn đó nhìn xù xì và không có độ bóng vì kỹ thuật uốn nhuộm hiện nay không ổn, nghe nói rất hại tóc.

"Gia Gia." Nhìn thấy cô, Cố Minh Nguyệt vui vẻ chào hỏi.

Cố Di Gia lãnh đạm hỏi: "Sao chị lại đến đây?"

Cố Minh Nguyệt nói: "Ba bảo rất nhớ các em, nói sau khi chị đến bên này thì đi thăm các em nhiều hơn." Sau đó cô ta lại cười: "Nghe ba nói anh cả thuyên chuyển công tác tới thủ đô, tiếc là chị không biết anh cả ở đâu, nếu không cũng muốn đi gặp anh cả."

Cố Di Gia không hề thấy kỳ lạ, quả nhiên có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, cha ruột đã gọi điện cho anh cô rồi, nói cho cô ta cũng là chuyện bình thường.

Cô cũng không dông dài, trực tiếp nói vào chuyện chính: "Chị đến tìm tôi có việc gì?"

Đồ ăn không có lỗi, cô không thể vứt đi được.

Nghe vậy, Phong Bắc Thần còn đang nhét bánh ngọt vào miệng lại đặt trở về, cau mày nói: "Cô ta đến tìm thím làm gì?"

Cố Di Gia: "..."

"Cố Minh Nguyệt."

"Gia Gia." Cố Minh Nguyệt vội vàng kéo cô lại, giọng nói nhẹ nhàng hơn, dỗ dành như trước đây: "Em đừng tức giận, chị không đến làm phiền em đâu, đây là bánh ngọt chị mua cho em, em cầm đi ăn, lần sau chị lại đến thăm em."

Cô ấy nghe được không ít chuyện về nhà cũ của thím út từ chỗ Bảo Hoa, lúc đó nghe mà nổi giận đùng đùng, cảm thấy đám người cha ruột và mẹ kế của thím út thật sự là làm những chuyện không phải con người, vô cùng đáng ghét.

Cố Minh Nguyệt nhìn ra cô không có kiên nhẫn, có hơi đau lòng nói: "Gia Gia, đã lâu như vậy rồi chúng ta không gặp nhau, chị đến thăm em không được sao? Trước đây quan hệ hai chị em chúng ta tốt như vậy..."

"Muốn kết nối tình cảm với thím."

Nói rồi cô ta nhét một túi bánh ngọt vào trong tay cô, quay người rời đi.

Cố Di Gia không muốn nghe lời vô nghĩa, quay người rời đi: "Được rồi, chị thăm xong rồi, tôi trở về học đây."

Phong Bắc Thần cầm một miếng, hỏi: "Thím út, ai đến tìm thím vậy?"

Như vậy cũng là một người có tài.

Cố Di Gia thấy cô ta đi rất nhanh, cân nhắc đến thể chất yếu đuối của mình, không thể chạy qua trả đồ cho cô ta, chỉ có thể buồn bực mang về phòng học, chia cho các bạn học cùng ăn.

Cố Di Gia nói: "Quen rồi."

Vẻ mặt Phong Bắc Thần kinh ngạc: "Sao da mặt cô ta lại dày như vậy?"

Lúc trước khi thím út theo dì Trần vào quân đội, gần như là cãi nhau to với bọn họ, chỉ cần là người có chút xấu hổ đều sẽ không sáp đến nữa. Thế nhưng Cố Minh Nguyệt không chỉ đến, mà còn mang dáng vẻ thân quen, cứ như những lục đục đã qua đều không tồn tại.

Nói rồi cô cũng không quan tâm đến vẻ mặt tổn thương của Cố Minh Nguyệt, kéo Phong Bắc Thần rời đi.

Cố Di Gia rất phiền, đợi đến khi cô ta đến một lần nữa, cô gọi Phong Bắc Thần đi cùng cô, cô ta nhét đồ cho mình thì bảo Phong Bắc Thần trả về.

Cô nói: "Nếu như lần sau cô ta lại đến, em sẽ làm cô ta bẽ mặt ngay trước mặt mọi người, khiến cô ta không còn mặt mũi nào mà đến nữa."

Còn về việc da mặt thế nào? Có lẽ có những người trời sinh không quan tâm đến thể diện, bọn họ chỉ quan tâm đến việc mình nhận được thứ gì tốt.

"Chị đừng tới nữa, giữa chúng ta không cần có quan hệ tình cảm gì cả." Cố Di Gia nói: "Nếu như chị quá nhàn rỗi, có thể tìm một lớp học ban đêm để bổ túc."

Cố Minh Nguyệt cứ như không nghe hiểu tiếng người, tính tình thế này đúng là hiếm có. Nếu như không phải cô ta không vào được quân đội, có lẽ người cô ta muốn kết nối tình cảm có lẽ là anh cô mới đúng.

Sau khi về nhà, cô nói chuyện này với Trần Ngải Phương, Trần Ngải Phương cũng vô cùng cạn lời.

"Không bất ngờ." Trần Ngải Phương nói: "Lúc trước Vu Hiểu Lan làm những chuyện đó với em, chúng ta đều rất ghét bà ta, anh em đã trở mặt với bà ta rồi, nhưng Cố Minh Nguyệt vẫn có thể làm như chị em ruột với em, biết ngay là cô ta có tính thế nào."

Cố Di Gia nhớ đến ký ức của nguyên chủ, vô cùng cạn lời.

Sau đó Cố Minh Nguyệt lại đến hai lần, lần nào cũng là dáng vẻ một người chị tốt, đưa đồ rồi đi.

Trần Ngải Phương sờ đầu cô, cười cười: "Đến lúc đó em dẫn cô ta qua đây, chị mắng cô ta.

"Không cần, nhỡ cô ta biết nhà chúng ta ở đâu, e rằng ngày nào cũng đến nhà chúng ta." Cô không muốn để Cố Minh Nguyệt làm phiền người nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận