Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1015: Cố Minh Nguyệt Năm Lần Bảy Lượt Tìm Cô 5

Trần Ngải Phương cười nói: "Vậy không phải càng tốt sao? Chị ra mặt mắng cho cô ta cút đi, làm cô ta xấu mặt trước mọi người, chỉ cần cô ta biết xấu hổ một chút là sẽ không tới nữa."

Cố Di Gia cũng không nhịn được cười.

Thật ra Cố Minh Nguyệt cũng không có ý gì xấu, nhưng cô ta lại làm người ta chán ghét, cô ta có thể làm ngơ khi người khác làm việc xấu vì lợi ích của mình.

Khi Cố Minh Nguyệt đến Đại học Thủ Đô tìm Cố Di Gia một lần nữa, Cố Di Gia dẫn theo Phong Bắc Thần ra ngoài.

Cố Di Gia bình tĩnh nói: "Thần Thần, chúng ta đi thôi, lần này thím nhất định phải mắng cho cô ta cút đi."

Phong Bắc Thần sợ cô tức giận làm hại sức khỏe, vội vàng nói: "Thím út đừng tức giận, cháu mắng giúp thím là được, cháu mắng người giỏi lắm, trước đây trong khu nhà tập thể thấy không ít các thím cãi nhau, cháu học được rồi."

Nghe những lời này, Cố Di Gia cười phụt một tiếng, đánh cô ấy một cái: "Đừng nói linh tinh, thứ tốt thì không học lại đi học thứ xấu, cẩn thận ba mẹ cháu nghe được sẽ mắng cháu đấy."

Phong Bắc Thần cười hì hì: "Bình thường cháu cũng đâu mắng người, gặp phải người đáng ghét mới mắng thôi."

Cố Di Gia chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nói chậm rì rì: "Khi tôi ở nhà cũ, chị không bù đắp cho tôi, khi tôi vào quân đội, chị cũng không bù đắp cho tôi, sao đến bây giờ lại đột nhiên muốn bù đắp cho tôi?"

Một loạt câu hỏi chất vấn làm gương mặt Cố Minh Nguyệt nghẹn đến đỏ bừng.

"Bù đắp cho tôi cái gì?" Cố Di Gia hỏi ngược lại.

"Bây giờ anh tôi chuyển công tác đến thủ đô, tôi trở thành sinh viên của Đại học Thủ Đô, mà chị chỉ là đến thủ đô, không tìm được công việc tốt, mỗi tháng chỉ có thể nhận một chút tiền lương, cuộc sống còn không sung túc như ở thôn... Đột nhiên chị nói muốn bù đắp cho tôi?!"

"Đợi một chút." Cố Di Gia nói: "Không có chuyện gì chị đừng đến nữa, chúng ta thật sự không có tình chị em, trong lòng chị cũng biết, không phải sao? Nếu như chị muốn anh tôi giúp chị việc gì đó, vậy thì thật sự xin lỗi, anh tôi sẽ không giúp đâu. Còn về tôi, bây giờ tôi chỉ là một sinh viên, cũng không giúp gì được chị."

Cố Minh Nguyệt xấu hổ và giận dữ muốn chết, dưới ánh mắt khác thường của những sinh viên ở xung quanh, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được, nghẹn ngào nói: "Gia Gia, chị không có, sao em có thể..."

Hai người đi đến dưới cái cây gần tòa nhà dạy học, gặp được Cố Minh Nguyệt.

Lần này Cố Di Gia không để lại thể diện cho cô ta, bóc hết tất cả, nói vô cùng rõ ràng.

Gương mặt Cố Minh Nguyệt đỏ bừng lên, vẻ mặt khó xử: "Gia Gia, em nhất định phải nói khó nghe như vậy sao? Chị, chị chỉ hoài niệm tình cảm trước đây của chúng ta, chỉ muốn bù đắp cho em..."

"Gia Gia..."

Sự nghi ngờ này quá sắc bén, Cố Minh Nguyệt hé miệng, nói không nên lời.

Phong Bắc Thần cũng bị cô ta làm cho nghẹn lời, cô xấu hổ tức giận thì xấu hổ tức giận, trực tiếp rời đi không được sao? Sao lại còn bày ra vẻ bị họ ức hiếp vậy?

Cố Minh Nguyệt cắn môi: "Chị biết lúc đó mẹ chị làm không đúng, làm tổn hại đến cơ thể em... Chuyện này mẹ chị làm sai rồi, chị, chị muốn bù đắp cho em..."

Cô ấy đột nhiên hiểu được tại sao thím út luôn mang dáng vẻ vô cùng chán ghét.

Phong Bắc Thần thầm vỗ tay cho thím út ở trong lòng, đồng thời cũng nói: "Nói là bù đắp, thật ra cũng không thấy có hành động gì, lẽ nào mỗi lần mang một ít kẹo, bánh ngọt qua là bù đắp sao? Như vậy giống quấy rầy hơn đấy."

Sau đó cô ta bụm mặt khóc chạy đi.

Khuyên can mãi cuối cùng cũng trấn an được cô ấy, sau đó cô lạnh mặt ra khỏi phòng học.

Phong Bắc Thần tưởng rằng Cố Minh Nguyệt không chết tâm lại qua đây, lồng ngực cũng như bị một thứ gì đó chặn lại, buồn nôn khó chịu. Cô ấy đập bàn đứng dậy, xắn tay áo nói: "Thím út, cháu đi..."

Anh mặc bộ quân phục phẳng phiu, đội mũ quân đội, vành mũ hơi hếch lên, để lộ mặt mày sắc sảo lạnh lùng.

Tuy rằng Cố Minh Nguyệt rời đi nhưng hai người vẫn trở về lên lớp.

"Được rồi." Cố Di Gia kéo cô ấy: "Cháu là học sinh tốt đó, đừng xúc động!"

Quả thực là quá đáng ghét.

Bây giờ là giờ nghỉ trưa, trong trường học đâu đâu cũng là người, nếu như...

Không đợi Cố Di Gia nghĩ ra nếu như thế nào, cô đã nhìn thấy người đàn ông đứng dưới cây.

Đột nhiên cả thế giới như trở nên bất động, tất cả sự ồn ào náo động đều lùi đi, chỉ có người đàn ông đứng dưới cây đó, ánh sáng vàng từ ngọn cây chiếu xuống nhảy nhót trên người anh.

Buổi trưa khi tan học, lại có người đến tìm Cố Di Gia: "Đồng chí Cố, có người tìm cô."

Khi nhìn thấy cô, sự lạnh lùng trên mặt dần dần thay bằng một nụ cười, như băng tuyết hòa tan.

"Gia Gia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận