Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1020: Anh Phải Tĩnh Dưỡng Cho Tốt 2

Phong Lẫm có thể làm được gì chứ? Chỉ có thể ôm cô vào lòng nhẹ giọng dỗ, dùng khăn tay lau nước mắt cho cô.

"Đừng khóc mà, anh không sao thật mà, chỉ là nhìn có vẻ hơi ghê thôi, thật không sao đâu ..."

Nghe thấy lời này, Cố Di Gia bèn tức giận, căm hờn hất cái tay đang lau nước mắt của anh ra, tức mắng: "Nhìn ghê cái shit ấy, anh nói thật với em, chỉ là nhìn ghê thôi à?"

Đoàn trưởng Phong: "..."

Không ngờ cô thế mà lại nói tục, khiến anh bất ngờ không kịp phản ứng.

"Em nói tục..."

"Đúng rồi, thì sao?" Cố Di Gia chống nạnh hùng hồn trừng mắt nhìn anh, nếu anh dám có ý kiến cô sẽ ngay lập tức xử anh.

Đoàn trưởng Phong vẫn biết nhìn sắc mặt nói chuyện, ngay lập tức nói: "Không có gì! Gia Gia, đừng tức giận nữa, tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe không tốt..."

Anh giữ cô lại nói: "Không phải đi đâu, ông nội Hồ đã kiểm tra cho anh rồi, nói nghỉ ngơi cho tốt là không sao."

Dưới cái nhìn sắc bén của cô, Phong Lẫm lần đầu tiên được cảm nhận cảm giác hết đường chối cãi.

Cô sốt ruột không thôi, lôi anh muốn đi ra ngoài, nhớ ra anh vẫn chưa mặc áo, lại nhanh chóng đưa đồ cho anh mặc.

Đối với vị đoàn trưởng Phong này, chỉ cần anh không ngã xuống, thì việc tìm bác sĩ luôn sẽ bị xếp ở cuối cùng, có quá nhiều việc được xếp ở phía trước, không quan tâm cơ thể mình tí nào hết.

Thái độ nhận sai của anh cuối cùng cũng dỗ cho cô nguôi giận, sau đó lại bắt đầu đau lòng cho anh.

Cố Di Gia không hề bị anh lừa, càng hiểu về anh càng có thể đoán được một vài chuyện,"Đến nhìn xem tình hình gì chứ? Là đến cứu anh đúng không hả?" Cô nhíu mày tức giận nói: "Được lắm, mọi người đều lừa em!"

Cố Di Gia tức xịt khói mũi, bắt đầu hung hăng càn quấy: "Là em muốn tức giận à? Không phải tại anh làm em tức à?"

Vợ anh đúng là không dễ lừa, càng ngày càng nhạy cảm rồi.

"Sao lại bị thương thành như vầy? Anh có sao không? Sẽ không có di chứng gì đấy chứ? Không được không được chúng ta đi tìm ông nội Hồ xem..."

"Ừ, là do anh không tốt, anh không biết nói chuyện khiến em tức giận." Anh dịu dàng dỗ dành.

Cố Di Gia quay đầu nhìn anh, hỏi sắc bén: "Kiểm tra lúc nào? Không phải sáng nay anh mới về à?" Cô không tin, sau khi anh về sẽ ngay lập tức đi tìm ông nội Hồ trước.

Phong Lẫm rất tự nhiên xin lỗi cô: "Gia Gia, xin lỗi, là anh nhờ mọi người giấu em, chỉ là không muốn làm em sợ..."

Phong Lẫm thấy cô xoay quanh bận rộn, không nhịn được thấy có chút buồn cười, trong lòng yêu chiều không thôi.

Mặc dù Cố Di Gia vẫn chưa hết tức, nhưng vẫn là không nỡ tức giận với anh, cuối cùng chỉ có thể tự mình hờn dỗi.

Cuối cùng Phong Lẫm vẫn ngoan ngoãn khai hết mọi việc, nhưng anh vẫn giấu mấy chuyện quan trọng, chỉ nói sau khi anh bị thương, ông Hồ có đến xem qua tình hình của anh.

Cô không hề biết ông nội Hồ rời khỏi thủ đô, chắc chắn là bên kia giấu giếm.

"Thật à?"

"Anh nghe chú Vinh nói, em ốm một trận, nghiêm trọng đến mức vào viện..." Nói đến đây, anh vuốt ve mặt cô nói: "Gầy đi rồi."

Phong Lẫm còn có thể làm gì được? Không đánh được, cũng không nỡ mắng, cuối cùng chỉ đành tự mình giám sát.

Phong Lẫm rất bất đắc dĩ, cam đoan rất nhiều lần với cô, mình thật sự không sao, trên mặt cô mới xuất hiện chút ý cười.

Cô liên tục hỏi: "Anh không sao thật chứ?"

Đến tận buổi tối lúc đi ngủ, sự khó chịu trong lòng cô vẫn chưa tiêu tan, tức giận nằm quay lưng với anh, bày ra dáng vẻ không muốn quan tâm đến anh.

Đồng thời cũng có hơi hối hận, sao lại không nhịn được chứ? Chỉ có thể nói nhan sắc của anh quá mê hoặc người, người phụ nữ bình thường như cô lại vườn không nhà trống lâu như vậy, đúng là không nhịn được mà. Nhưng cô không chịu được thì thôi đi, anh thế mà cũng không nhịn được! Không quan tâm đến cơ thể của mình à?

Cô chần chờ nói: "Tối qua anh dùng nhiều sức như vậy... nếu không chúng ta đến chỗ chú Vinh bồi bổ cho anh vậy."

Mặt đoàn trưởng Phong hơi tối nói: "Anh thì có thể có chuyện gì chứ?"

Chỉ là chờ sau khi cô hết giận dỗi, bắt đầu đến lượt anh tính sổ với cô.

Cho đến đêm khuya, cô mệt mỏi ngủ trong lòng anh, anh thương tiếc hôn khuôn mặt vẫn còn lưu lại nét đỏ ửng, lau vệt nước mắt còn sót lại ở khóe mắt cô, trong lòng vẫn chua xót khó nói thành lời.

Thật ra chú Vinh nói rất nhiều, nói lúc đó nửa đêm cô bừng tỉnh, cả đêm không ngủ được, nói lúc cô sốt cao thần trí mơ hồ vẫn luôn gọi tên anh...

Hôm sau, lúc Cố Di Gia tỉnh, việc đầu tiên là kiểm tra cơ thể của người nào đó.

Cố Di Gia trong lòng cảm thấy tủi thân, bĩu môi nói: "Lúc ấy thời tiết thay đổi quá lớn, em không chú ý, nên mới không cẩn thận bị cảm sốt, thật ra cũng không có gì."

Sợ anh tức giận, cô khôn lanh lăn vào trong lòng anh, lại gần hôn anh muốn bỏ qua việc này.

Cô vẻ mặt vô tội nhìn anh, cố gắng đảm bảo, sau này sẽ chăm chỉ ăn cơm, nghỉ ngơi cho thật tốt, để cơ thể có thể khôi phục như lúc trước.

"Đúng mà!"

Hiểu được suy nghĩ của cô, trong lòng đoàn trưởng Phong kìm nén lửa nóng, lại đè cô xuống giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận