Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1024: Âm Mưu Hãm Hại 2

Khương Tiến Vọng lại cười khẩy nói: "Người phụ nữ như cô, ham hư vinh, lòng đố kỵ cao, nhưng lại làm việc không dứt khoát, coi trọng mặt mũi, làm việc gì cũng che che giấu giấu, vừa muốn có được chỗ tốt lại vừa không muốn mặt mũi... chậc chậc, nhìn thấy người mà cô luôn ghen ghét sống càng ngày càng tốt, mà bản thân cô lại càng ngày càng kém, cô sẽ cam lòng sao?"

Giống như da mặt bị người khác lột mạnh xuống, một mặt u ám vẫn luôn chôn sâu trong lòng bị người khác lột ra, bày ra cho tất cả mọi người xem. . .

Cố Minh Nguyệt vừa tức vừa luống cuống, vô cùng xấu hổ.

Đương nhiên là cô ta không cam lòng.

Nhưng. . . chuyện này thì liên quan gì đến anh ta?

Khương Tiến Vọng vỗ vỗ vai cô ta, vẻ mặt nhã nhặn nói: "Cố Minh Nguyệt, tôi biết cô ghét Cố Di Gia, vừa hay tôi cũng ghét cô ta, hay là thế này đi, chúng ta hợp tác với nhau."

Cố Minh Nguyệt khẩn trương, thấp thỏm hỏi: "Hợp tác gì?"

"Đương nhiên là. . . giải quyết người mà chúng ta cùng ghét rồi!" Khương Tiến Vọng nhếch miệng cười vẻ điên cuồng hiện lên trên mặt anh ta.

Phong Lẫm hơi mềm lòng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, không nỡ rời xa cô.

Thời tiết nóng bức, khi tỉnh dậy trán hơi thấm mồ hôi, cô ôm chăn ngồi dậy, ánh mắt mông lung còn ngái ngủ không biết trời trăng đất đâu.

Phong Lẫm sờ tóc cô nói: "Em ngủ trước một lúc đi, tí nữa anh gọi em."

Giấc ngủ này của Cố Di Gia kéo dài đến chiều muộn mới tỉnh dậy.

Lúc hai người về đến nhà, mấy người Trần Ngải Phương vẫn chưa từ quân đội trở về.

Bảo Sơn ngồi ở bên cạnh đọc sách, Bảo Hoa và em trai hái hoa trong vườn, giọng nói vui tươi hoạt bát của Nguyên Bảo theo làn gió truyền từ nơi xa đến.

Hôm nay là cuối tuần, ngày mai phải đi học.

Cho đến khi loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con đùa nghịch, suy nghĩ mới dần dần tỉnh táo.

Hôm nay đi dạo cả một ngày, Cố Di Gia cảm thấy rất là mệt mỏi, ngồi phịch xuống giường không muốn động đậy.

Vậy nên Cố Di Gia và Phong Lẫm không về tứ hợp viện, mà đến căn nhà gần trường học.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt trắng không tỳ vết của cô.

Phong Lẫm cầm cái chén tráng men rót một chén nước ấm cho cô.

Cố Di Gia mơ hồ đáp lại anh, ngón tay theo thói quen túm áo anh, cho đến khi ngủ say ngón tay mới từ từ thả lỏng ra.

Cố Di Gia còn hơi ngái ngủ ngồi xuống cạnh anh nhận lấy nước từ tay Phong Lẫm uống rồi hỏi: "Chị dâu, mọi người về lúc nào vậy?"

Cố Di Gia đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy Trần Ngải Phương và Phong Lẫm, Phong Bắc Thần đang ngồi ở đó nói chuyện.

Thấy cô xuống tầng, Trần Ngải Phương cười nói: "Gia Gia dậy rồi."

Nguyên Bảo reo hò nói: "Đi ăn tiệm thôi nào!"

Cố Di Gia nói: "Chị dâu, đừng nấu cơm nữa, chúng ta đi ăn ngoài đi."

Ăn sáng xong, người đi làm thì đi làm người đi học thì đi học.

Ánh mắt mang theo ý cười nói: "Về tầm nửa tiếng trước rồi."

Lúc ở giao lộ bọn họ gặp đám người Trang Nghi Giai, Tần Mộng Kiều, Phương Mỹ Di rồi cùng nhau đi học.

Trần Ngải Phương nhìn cô uể oải uống nước mà còn cần phải đút, là biết cô vẫn chưa tỉnh hẳn. Nếu không cũng sẽ không thân mật với đoàn trưởng Phong trước mặt mọi người như vậy.

"Một tháng."

Du Phong cười khì khì hỏi: "Anh Lẫm, lần này anh về nghỉ ngơi bao lâu vậy?"

Nhìn thấy Phong Lẫm đưa Cố Di Gia đến trường, mọi người không hề ngạc nhiên, chỉ có Trang Nghi Giai và Phương Mỹ Di hơi hâm mộ, thật ra hai người cũng muốn người yêu mình đưa đi học.

Thời gian cũng không còn sớm, Trần Ngải Phương chuẩn bị đi nấu cơm, hỏi hai người muốn ăn gì.

Trần Ngải Phương đưa Bảo Hoa và Nguyên Bảo đến trường học.

Từ sau khi cô đi làm, ở nhà lại mua thêm một chiếc xe đạp để cô có thể đi lại cho tiện, mỗi ngày lúc cô đi làm thì tiện đưa con trai và con gái đến trường, gác trước của xe ngồi một đứa, sau yên xe ngồi một đứa.

Phong Lẫm thì chở Cố Di Gia, Bảo Sơn chở Phong Bắc Thần, bốn người xuất phát cùng với nhau.

Trần Ngải Phương đang muốn nói đừng lãng phí tiền, thì con gái lại chạy đến nói: "Hay quá hay quá, cô út chúng ta đi ra ngoài ăn đi, cháu thích đi ăn ở bên ngoài nhất."

Sáng sớm, Trần Ngải Phương rời giường làm bữa sáng cho mọi người, không ngờ Phong Lẫm dậy còn sớm hơn, đã đi chạy bộ buổi sáng về còn mua đồ ăn sáng cho mọi người.

Nghỉ ngơi hai ngày, thứ hai lại phải đi học.

Đến Bảo Sơn với Phong Bắc Thần cũng tỏ ý đồng ý, bảo cô đừng vất vả như vậy, cuối cùng Trần Ngải Phương đành phải im lặng.

"Ôi chà, vậy thì ngày nào anh cũng đến đón Gia Gia nhỉ? Đến hay lắm, trong trường có nhiều bạn nam muốn xem xem đối tượng của Gia Gia trông như thế nào lắm đấy."

Trong nháy mắt Phong Lẫm đã bắt được từ mấu chốt.

Mặt anh không thay đổi nhìn phía trước, thầm nghĩ xem ra trong trường người thầm thích vợ anh cũng không ít, chỉ giới thiệu anh với bạn cùng lớp vẫn chưa đủ.

Phong Lẫm đưa Cố Di Gia đến trường học.

Lúc này trước cửa trường đã có khá nhiều người, rất nhiều học sinh nhìn thấy Cố Di Gia được một người đàn ông mặc quân phục đưa đến trường.

Là một mỹ nhân, từ lúc khai giảng Cố Di Gia đã được rất nhiều người chú ý, sau này cho dù biết cô đã kết hôn, vẫn không ảnh hưởng đến việc mọi người quan tâm cô.

Nhưng mà mặc dù biết cô đã kết hôn, nhưng lại rất ít người gặp chồng cô.

Nếu không phải Cố Di Gia thường xuyên đưa Nguyên Bảo đến trường dạo quanh, tăng thêm ấn tượng việc cô đã kết hôn, thì sợ mọi người sẽ nghĩ rằng cô dùng việc đã kết hôn để làm cớ từ chối người khác.

Người đẹp như vậy, không biết chồng cô trông như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận