Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1026: Âm Mưu Hãm Hại 4

Nghe thấy lời của Cố Minh Nguyệt, cô không nhịn được nhìn cô ta, có hơi ngạc nhiên.

Cố Minh Nguyệt thấy cô nhìn chằm chằm mình không nói chuyện, nghĩ là cô không tin, bực bội nói: "Chuyện chị nói là thật, không lừa em!"

Cố Di Gia hỏi: "Tại sao?"

"Tại sao cái gì?"

"Tại sao chị lại muốn nói cho tôi?" Cố Di Gia khó hiểu nhìn cô ta,"Tôi tưởng chị càng vui khi thấy tôi gặp đen đủi mới đúng chứ."

Cố Minh Nguyệt giật mình.

Vào lúc Cố Di Gia tưởng rằng cô ta sẽ lại giống như ngày thường tỏ ra bị hiểu lầm bị áp bức lăng nhục bối rối, Cố Minh Nguyệt lại cam chịu nói: "Đúng vậy? Tại sao lại nói với em? Nếu như em gặp đen đủi, chị mới vui chứ? Tại sao chị đã nỗ lực như vậy rồi, lại vẫn không thể bằng em? Chỉ bởi vì em xinh đẹp hơn chị à? Bởi vì em có một người anh tốt sao? Là bởi vì. . ."

Cố Di Gia không lên tiếng, yên lặng nghe cô ta phát tiết những ghen ghét trong lòng mình ra.

"Chị tưởng em sẽ chế giễu chị." Cố Minh Nguyệt tự giễu.

Cô ta quay đầu, nghiêm túc nhìn Cố Di Gia,"Không cần biết em tin hay không, chị chưa từng nghĩ đến việc hại chết em."

Cố Minh Nguyệt liền bị nghẹn lại, sự tức giận tích tụ bao lâu nay bùm một tiếng biến mất, cuối cùng chỉ còn lại nụ cười đắng chát bất lực, cảm thấy ở trước mặt Cố Di Gia, bản thân vẫn luôn là một kẻ thất bại, xấu xí không nỡ nhìn.

Cố Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn cô, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác,"Chị đúng là hâm mộ em, cũng ghen ghét em, cũng rất giả dối, nhưng nếu muốn chị trực tiếp hại em thì chị không làm được."

Song khi cô ta nhìn thấy Cố Di Gia không nói gì cả, cô ta lại rất tức giận, bực mình nói: "Lẽ nào em không muốn nói gì sao?"

Cô ta sẽ không làm loại chuyện nguy hiểm này, không bằng đi nói với người trong cuộc, để cho bản thân không phải làm tòng phạm.

Dường như sau khi xé bỏ lớp ngụy trang kia, xé bỏ sự xấu hổ, Cố Minh Nguyệt cuối cũng không ra vẻ giả nhân giả nghĩa nữa.

Khương Tiến Vọng tính sai, cô ta đúng là ham hư vinh, dối trá làm ra vẻ, hay ghen tị. . . cô ta ghen ghét Cố Di Gia, nhưng muốn cô ta trực tiếp hại người khác, cô không thể làm được.

Cố Di Gia không hiểu nhìn cô ta,"Tôi phải nói gì?"

Cô ta hét ra những thắc mắc từ tận sâu trong đáy lòng, phát tiết những việc không thuận lợi trong cuộc sống, sự bất công của vận mệnh, những chuyện không cam lòng của cuộc đời. . .

Cố Di Gia nói: "Có cái gì hay mà chế giễu? Tôi không thấy tôi có tư cách gì để chế giễu chị cả, mặc dù tôi cũng ghét chị, nhưng mà tôi cũng rất hâm mộ chị có cơ thể khỏe mạnh cơ mà. Mà đời người chỉ thất bại một lần thì tính là gì chứ? Nghe nói có người 5 6 mươi tuổi còn đang cố gắng khởi nghiệp đấy, chị còn chưa đến 30 tuổi, đời người còn chưa được nửa nữa mà, có gì mà phải chế giễu chứ?"

Cố Minh Nguyệt có hơi nói năng lộn xộn,"Chắc là hôm nay anh ta sẽ ra tay, tốt nhất là em đừng đi một mình."

Chả trách cô vẫn luôn coi thường bản thân.

"Chào bạn, làm phiền bạn chút."

Nếu tự Khương Tiến Vọng ra tay, cho dù cô ta có biết, sau khi suy nghĩ, có thể sẽ làm như không biết, giống như đà điểu. Nhưng muốn cô ta trực tiếp tham gia vào loại việc này. . .

"Mấy ngày nay, Khương Tiến Vọng vẫn luôn canh giữ ở căn phòng mà chị thuê, cũng không cho chị ra ngoài đi làm. Anh ta nói muốn liên thủ với chị, nhưng anh ta vẫn chưa không có hành động gì, chị nghi ngờ anh ta vẫn còn có đồng bọn khác, để đồng bọn giúp anh ta... hôm nay chị có thể chạy ra ngoài là bởi vì anh ta bị người khác gọi đi, nên anh ta không quan tâm đến chị, cảm thấy chị sẽ giống như ngày trước, thờ ơ đứng ngoài quan sát việc này. . ."

"Tôi là anh họ ở dưới quê của cô ấy." Người đàn ông nhỏ gầy cười ha hả nói: "Hiếm khi được lên thủ đô, muốn đến thăm cô ấy, tặng cô ấy ít đồ."

Người đàn ông nhỏ gầy có chút ngại hỏi: "Cậu biết Cố Di Gia không?"

Lý Minh Chí đang muốn nói cái gì, đột nhiên run lên.

Trong lòng của anh ta khinh miệt, coi thường tên nhà quê này, nhưng trên mặt lại rất nhã nhặn.

Lý Minh Chí ghét Cố Di Gia, nghe thấy tên cô đã theo bản năng cảm thấy ghét, nhưng mà trên mặt anh ta vẫn mang theo thái độ hòa nhã hỏi lại: "Anh tìm đồng chí Cố? Anh là gì của cô ấy?"

Lý Minh Chí quay đầu, nhìn về phía người đàn ông gọi anh ta, nhìn người gầy gầy nhỏ nhỏ, nụ cười trên mặt trông rất chất phác. Nhưng trên người lại mặc một bộ quần áo vừa bẩn vừa cũ, rách rách nát nát, tuổi tác chắc cũng không nhỏ, tay chân có dấu vết làm việc nặng việc khổ, vừa nhìn là biết người quê mùa từ dưới nông thôn lên.

Nói rồi anh ta nhấc chiếc túi da rắn trên tay lên.

Anh họ dưới quê?

Lý Minh Chí đánh giá anh ta, trong lòng cười trào phúng, không ngờ Cố Di Gia nhìn đẹp như vậy, giống tiểu thư được nuôi dưỡng ở thủ đô vậy mà lại có loại họ hàng quê mùa như vậy. Cũng đúng, cô ta vốn là gái quê, chẳng qua chỉ là trông xinh đẹp thôi, mới được chú út của Phong Bắc Thần nhìn trúng, bản chất vẫn là gái quê.

"Có chuyện gì không?" Lý Minh Chí hỏi.

Anh ta liếc nhìn người đàn ông tự nhận là anh họ của Cố Di Gia vẻ hung ác vụt lướt qua khuôn mặt chất phác, ánh mắt cực tốt phát hiện ở xương quai xanh của người này có một vết sẹo rất lớn.

Tinh thần của anh ta hơi run lên, đột nhiên có một ý tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận