Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1040:

Hai vợ chồng đã một tháng không gặp nhau, buổi tối hiếm lắm mới có một đêm nồng nhiệt như thế.

Mãi cho đến khi cô mệt đến mức không chịu được nữa, yếu ớt lên tiếng kháng nghị: "Em muốn ngủ..."

Người đàn ông ấy ôm lấy cô dỗ dành: "Ngày mai anh không cần đi làm, có thể tiếp tục với em."

"Nhưng em muốn nghỉ ngơi!" Cố Di Gia khóc không ra nước mắt, lúc được anh dỗ dành đến mức không còn manh giáp, nước mắt không thể kiềm chế được nữa phải tuôn ra, quả nhiên đàn ông không nên nhịn quá lâu.

Sáng hôm sau Cố Di Gia thật sự không ngồi dậy nổi, vẫn phải nhờ người nào đó xoa bóp cho cô.

Chỉ là đợi đến khi cô đặt chân xuống giường thì hai chân mềm nhũn như một cọng bún, lập tức tức giận trợn mắt lên nhìn anh.

Người đàn ông được ăn no nên rất nghe lời, anh ân cần chăm sóc cho cô, nét mặt dịu dàng hỏi cô có muốn đi đâu chơi không, anh có thể đi với cô.

"Không đi." Cố Di Gia nằm dài trên sofa, ôm lấy điện thoại của anh: "Không có gì chơi cả."

Từ tỉnh H đến thủ đô cũng phải ngồi tàu hỏa tận mấy ngày, thật sự rất mệt mỏi, cô sợ sức khỏe của ông cụ sẽ không chịu nổi.

Có Di Gia sửng sốt, vội vàng hỏi: "Thật sao? Thật sự liên hệ được rồi sao? Tình hình bên đó thế nào rồi?"

Cô sững sờ, không dám tin hỏi lại: "Sao ông cậu lại đột nhiên muốn đến thủ đô vậy?"

Hả?

Chớp mắt hai ngày đã trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai Cố Di Gia phải quay lại trường, lại tiếp tục đắm chìm vào việc học và cuộc sống bận rộn của mình.

Hôm nay Trần Ngải Phương nhận được điện thoại của Cố Minh Thành mới biết được tin này.

So với việc ra ngoài thì cô lại muốn được ở nhà với anh, lặng lẽ hưởng thụ thế giới chỉ có hai người, trải qua ngày nghỉ hiếm có này.

Nói đến đây thì đột nhiên cô phản ứng lại, bây giờ đã là năm tám mươi, có không ít thương nhân của Hồng Kông đến Đại Lục đầu tư.

Vài ngày trôi qua Cố Di Gia nghe chị dâu nói ông cụ Doãn sắp đến thủ đô.

Nhưng cô cũng không đắm chìm trong đó quá lâu, buổi chiều hai người đã vùi đầu trong phòng sách để đọc sách, học tập.

Trần Ngải Phương đáp: "Là tin tốt đấy, ông cậu đã liên hệ được với bên Hồng Kông rồi."

"Anh em nói hai hôm nữa họ sẽ đến thủ đô, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho họ ở trong tứ hợp viện, chúng ta cùng qua đó để làm quen."

Ông cụ Doãn đã lớn tuổi nên sẽ không tùy tiện ra khỏi nhà, người họ Doãn cũng mong ông cụ có thể ở yên trong nhà để giữ gìn sức khỏe.

Hai ngày sau Trần Ngải Phương đã đến tứ hợp viện mà Phong Lẫm và Cố Di Gia ở.

"Chị cũng không rõ lắm." Trần Ngải Phương nói: "Nghe nói đến lúc đó ông cậu và những người bên Hồng Kông sẽ cùng đến chỗ chúng ta..."

Chỉ là anh ấy không thể giải thích hết trong điện thoại được nên cô ấy cũng không nắm rõ được tình hình cụ thể.

Vừa sáng sớm Trần Ngải Phương đã đưa Bảo Sơn ra chợ mua thức ăn, chuẩn bị đồ để tiếp đón ông cụ Doãn bọn họ.

Ông cụ Doãn đến thủ đô là một chuyện lớn, Phong Lẫm và Cố Minh Thành đều phải xin nghỉ phép để đón họ.

Trừ Phong Lẫm và Cố Minh Thành ra thì còn có ông cụ Doãn, Doãn Kiến Thành, một bà cụ với mái tóc hoa râm, đi phía sau bà cụ là một người đàn ông trung niên và hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, mỗi người đứng một bên dìu lấy bà cụ ấy.

Nên đã dùng nơi này để tiếp đón ông cụ Doãn bọn họ.

Cố Di Gia không biết nên làm gì khi thấy bà cụ đau lòng ra nông nỗi này, sau đó tính nhẩm tuổi tác của bà cụ thì có lẽ bà cụ này chính là mẹ ruột của Ninh Quế Quế, cũng chính là bà ngoại của cô trong kiếp này.

Chủ yếu là do nhà cửa bên này rộng rãi, chị Điền cũng thường xuyên đến đây dọn dẹp vệ sinh nên đã chuẩn bị không ít đồ dùng thường ngày, cho dù có thêm người thì cũng có thể chứa được hết.

Mãi cho đến gần trưa, cuối cùng đám người ông cụ Doãn cũng đã đến nơi.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cố Di Gia dắt Nguyên Bảo và mọi người cùng ra ngoài đón tiếp.

"A Uẩn" mà bà cụ ấy luôn nhắc đến chính là tên của mẹ cô trước khi bà ấy mất trí nhớ.

Vốn Cố Di Gia và Trần Ngải Phương muốn đến trạm tàu hỏa để đón nhưng Phong Lẫm và Cố Minh Thành lại bảo họ ở lại tứ hợp viện đợi, để hai người họ đi đón là được rồi.

Tuổi của bà cụ ấy đã rất cao nhưng có thể nhìn ra mấy năm nay bà ấy sống rất tốt, an nhàn và sung sướng nên trên người mới có khí chất cao quý như thế, hơn nữa bà ấy ăn diện cũng rất thời thượng, cho dù tuổi có lớn thì cũng là một bà cụ quý phái.

Lúc bà ấy nhìn thấy Cố Di Gia thì khóe mắt đỏ ửng cả lên, đôi môi run rẩy, nghẹn ngào kêu lên: "A Uẩn à..."

Bà cụ ấy loạng choạng bước đến gần ôm lấy Cố Di Gia rồi bắt đầu òa lên khóc, vừa khóc vừa kêu A Uẩn.

Trước đó một ngày Trần Ngải Phương và Cố Di Gia đã dọn dẹp xong căn nhà trong tứ hợp viện.

Có rất nhiều người đứng trước cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận