Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1041:

Nghe thấy tiếng khóc bi thương của bà cụ, tim cô như bị thứ gì đó chặn lại, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Thấy cảnh tượng trước mắt ai nấy cũng vô cùng đau lòng, sau khi biết nỗi đau mà bà cụ phải chịu đựng là nỗi đau mất đi con gái, phải xa cách nhau tận mười mấy năm, đợi đến lúc gặp lại thì đã cách biệt mỗi người một phương trời.

Mắt ông cụ Doãn cũng đỏ lên theo, quay đầu đi lau nước mắt.

Mọi người thấy bà cụ khóc rất đau đớn, sợ là sức khỏe bà cụ sẽ không chịu được nên vội vàng khuyên nhủ bà ấy vài câu.

Ông cụ Doãn cũng vỗ vai em gái mình, nghẹn ngào nói: "Hinh Vân à đừng khóc nữa, bọn nhỏ thấy cũng đau lòng theo kìa."

Hai thanh niên trẻ tuổi đang dìu lấy bà cụ cũng vội vàng hùa theo: "Bà nội à bà đừng khóc nữa, em họ cũng khóc theo rồi kìa..."

Hai mắt Cố Di Gia rưng rưng nước mắt, lúc đối mặt với hai người trẻ tuổi ấy thì họ còn tươi cười thân thiện với cô, lúc hai người họ và cô chạm mắt thì trong ánh mắt của họ còn pha lẫn sự ngạc nhiên.

Cô em họ này thật sự trông rất giống với người cô trong bức ảnh, chẳng trách khi bà nội nhìn thấy cô thì lại không khống chế được bản thân.

Mọi người lại tiếp tục khuyên một lúc lâu.

"Bà ngoại, cậu út, đây là vợ cháu Ngải Phương." Cố Minh Thành kéo lấy vợ và con mình giới thiệu với họ: "Ba đứa này là con của cháu..." Sau đó lại quay sang giới thiệu họ với Trần Ngải Phương: "Ngải Phương, đây là bà ngoại, đây là cậu út, còn đây là em họ Hà Tranh và Hà Cẩm."

Nói đến đó bà cụ lại nhớ đến đứa con gái không thể gặp lại được nữa thì nước mắt lại tiếp tục rơi.

Mọi người ngồi quây quần lại với nhau trò chuyện, Trần Ngải Phương pha trà xong rồi mang lên.

Trong thời gian này bà ấy luôn nắm chặt lấy tay Cố Di Gia, không đành lòng buông ra.

Bà cụ nói: "... Kể từ lúc đến Hồng Kông thì em và Nghiên Sinh luôn lo lắng cho anh cả..."

Chỉ riêng gương mặt này đã đủ để chứng minh quan hệ ruột thịt của họ rồi.

Trần Ngải Phương đưa ba đứa nhỏ sang thưa người lớn.

Khó khăn lắm cảm xúc của bà cụ mới có thể ổn định lại đôi phần, lúc này hai mắt bà cụ đỏ hoe nhìn sang Cố Di Gia, lẩm bẩm một mình: "Rất giống... Đúng là rất giống, rất giống A Uẩn thời còn trẻ, lúc A Uẩn rời xa bà thì cũng còn trẻ như thế đấy..."

Bà cụ đau lòng không thôi, cuối cùng mọi người phải cẩn thận dìu bà ấy vào trong phòng nghỉ ngơi.

Mãi cho đến khi cảm xúc của bà cụ ổn định lại rồi Cố Di Gia mới thở phào một hơi, bà cụ đã lớn tuổi thế này rồi, cô lo bà ấy cứ khóc như thế mãi sẽ không tốt cho sức khỏe.

Có lẽ Hà Nghiên Sinh là một người có đầu óc kinh doanh nên chỉ vỏn vẹn mười mấy năm thì sự nghiệp của ông ấy ngày càng phát triển mạnh, cuộc sống nhà họ Hà cũng bước sang một trang mới.

Cố Di Gia lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bà ấy, nhẹ nhàng nói: "Bà ngoại bà đừng khóc nữa, nếu mẹ cháu biết bà cố tình đến tìm cháu thì chắc chắn bà ấy sẽ rất vui đấy."

Mãi cho đến khi họ nghe được tin tình hình phía Đại Lục ngày càng không ổn thì cả hai vợ chồng đều rất lo lắng.

Sau khi làm quen với nhau xong thì họ lại nói lại chuyện năm đó.

Chồng của bà cụ tên Hà Nghiên Sinh, nhà họ Hà làm ăn rất tốt ở đất Hồng Kông nên hai vợ chồng đến Hồng Kông để nương nhờ người thân, không lâu sau cuộc sống cũng đã ổn định hơn nên Hà Nghiên Sinh đã ở lại Hồng Kông để làm ăn.

Bà cụ nói đến câu cuối cùng thì nước mắt lại tiếp tục rơi, nức nở không ngừng lại được.

Lúc đó tình hình của Hà Nghiên Sinh rất nghiêm trọng, Hà Mậu không biết làm gì hơn ngoài việc đưa cha mình đến bệnh viện rồi mới đi tìm em gái. Chỉ là đợi khi họ quay lại tìm kiếm thì em gái đã không còn thấy đâu nữa.

Nói đến đây bà cụ lại khóc không thành tiếng.

Lần này họ về trừ việc cung cấp nguyên vật liệu cho nước nhà ra thì cũng muốn về thăm ông cụ Doãn.

Mấy năm nay họ luôn tìm kiếm tung tích của Hà Uẩn, nhưng kể từ sau khi đất nước được thành lập, Hồng Kông và Đại Lục mất liên lạc thì có muốn tìm cũng không thể.

Vì thế Hà Nghiên Sinh quyết định mang theo một số nguyên vật liệu về Đại Lục để chi viện cho nước nhà, đi cùng còn có hai đứa con của ông ấy, con trai lớn Hà Mậu và con gái thứ Hà Uẩn.

Nếu như biết con gái mình một đi không trở lại, cách biệt âm dương như thế thì cho dù nói gì bà ấy cũng không đồng ý cho con gái theo chồng và con trai lớn đi đâu.

"... Từ nhỏ A Uẩn đã là một đứa nhỏ thông minh nên cha con bé đã bồi dưỡng nó như một đứa con trai, con bé biết dùng kiếm, cưỡi ngựa và đánh võ, còn biết đến sáu ngoại ngữ nữa..."

"Đứa nhỏ này đúng là rất giỏi, còn dám làm dám liều hơn cả anh nó nữa, lúc bị kẻ địch tấn công, nếu như không phải con bé dẫn dụ địch rời đi thì sợ là cả cha và anh của nó đều gặp nguy hiểm, nhưng bản thân nó thì..."

Chỉ là họ không ngờ lúc vận chuyển nguyên vật liệu thì lại bị kẻ địch tấn công, lúc đó thành phố hỗn loạn vô cùng, khi rút lui thì Hà Nghiên Sinh bị thương nặng, cũng từ đó Hà Uẩn lạc khỏi cha mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận