Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 106: Anh Cả Về Nhà 4

Tuy nhiên vẫn có sự trái ngược, đó là không phải ai cũng thích Cố Di Gia, vẫn có một số bác gái khắt khe, cực kỳ ghét Cố Di Gia, thấy dáng vẻ cô như thế này chỉ để quyến rũ đàn ông.

Vì Cố Di Gia mà con trai bà ta không có tâm tư ăn uống gì cả, muốn bà ta đến nhà cục trưởng Ngụy mai mối.

Các mẹ chồng đều mong muốn lấy được một con dâu khỏe mạnh, có khả năng sinh con tốt cho con trai mình, đây cũng là quan niệm xưa cũ của nhiều người, ý niệm nối dõi tông đường đã khắc sâu vào xương tủy bọn họ, không thể thay đổi được.

Vừa nhìn đã thấy dáng người Cố Di Gia gầy gò, nghe nói cô đang bị bệnh, không thể sinh con hay làm việc được.

Đàn ông cưới một người phụ nữ như vậy có ích gì? Lấy về vì đẹp sao?

Dù nghĩ vậy nhưng bác gái này không làm gì được khi con trai mình thích cô, con trai đã cãi nhau nhiều lần với bà ta ở nhà.

Bác gái này không còn cách nào khác, đành đợi Triệu Mạn Lệ tan làm đi ngang qua thì gọi chị ấy lại.

Triệu Mạn Lệ quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ đang ở trong sân nhà mình, chị ấy rất ngạc nhiên, sao người này lại đến tìm mình, thế nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Là thím Tôn đó à, thím tìm tôi có việc gì không?"

"Cô em gái này của cục trưởng Ngụy xinh xắn mà sức khỏe lại không tốt. Nhưng giờ cũng không có nhiều đàn ông đồng ý cưới một người phụ nữ bệnh tật như vậy. Nếu có một người đàn ông chịu cưới cô ấy, chắc là các cô sẽ vui lắm..."

Sắc mặt Triệu Mạn Lệ đột nhiên tối sầm lại, không nể tình đối phương là người lớn mà nhường nhịn bà ta.

Vừa nghe vậy, Triệu Mạn Lệ đã biết tại sao thím Tôn lại kéo mình lại.

Cũng may ông trời rất công bằng, cưới một người có sức khỏe như vậy thì để làm gì?

Thím Tôn và Triệu Mạn Lệ trò chuyện trên trời dưới đất một lúc, ngay lúc chị ấy sắp mất kiên nhẫn muốn rời đi, cuối cùng người kia mới nói ra mục đích đến đây: "Cô em gái của cục trưởng Ngụy, cái người mà tên là Cố Di Gia đó, cô ấy đã kết hôn chưa?"

Nói xong chị ấy không thèm để ý tới vẻ mặt tức giận của đối phương mà đã xoay người rời đi.

Thím Tôn mỉm cười nói: "Mạn Lệ, cô tan làm rồi à?"

Khi còn trẻ chị ấy là người khá hung dữ, đã gặp qua nhiều phụ nữ khó tính, nếu có đánh nhau chị ấy cũng không bao giờ thua.

Tuy Cố Di Gia và cục trưởng Ngụy khác họ nhau, nhưng ngày nay em họ cũng là em gái nên nói cô là em gái của cục trưởng Ngụy cũng không sao.

"Vâng." Triệu Mạn Lê muốn trợn mắt lên, không phải chuyện này quá rõ ràng rồi sao?

Thím Tôn nói với vẻ chê bai, rõ ràng bà ta thấy cô là một yêu tinh chuyên dụ dỗ đàn ông, nếu không sao con trai bà ta lại ầm ĩ muốn cưới cô như vậy?

Giọng nói nhẹ nhàng của cô rất dễ nghe, cô con gái giống như khỉ của chị ấy ngày thường phải dùng roi dọa thì cô bé mới ngoan, nhưng giờ cô bé lại ngoan ngoãn ngồi xuống, đọc theo Cố Di Gia mà không cần roi.

Ban đầu chị ấy cứ nghĩ rằng thím Tôn không giống với những người khác, quan tâm đến Cố Di Gia vì cô là em gái của lão Ngụy, muốn kết thân với lão Ngụy. Khi thấy thím Tôn có vẻ mặt chán ghét lúc hỏi về Cố Di Gia, chị ấy đã biết rằng đây không phải là điều bà ta quan tâm.

Một cô gái tốt như vậy, sao lại có người ghét cô được chứ? Họ có gì hơn người mà ghét cô?

Triệu Mạn Lệ cười khinh: "Thím Tôn à, thím khinh thường Gia Gia nhà tôi như vậy thì sao còn đến tìm tôi để hỏi thăm? Cho dù sức khỏe của Gia Gia không tốt, chúng tôi cũng sẵn lòng chăm sóc em ấy! Hơn nữa em ấy còn có một người anh trai là đoàn trưởng trong quân đội, anh trai và chị dâu đều sẵn sàng chăm sóc cho em ấy, họ thấy không có gì, người ngoài như thím không liên quan tới sao lại lo lắng vậy không biết? Trước khi tỏ ra không thích em ấy, một số người trẻ tuổi chỉ biết ăn bám anh chị em mình lại không tự nhìn xem có đủ khả năng lấy vợ hay không!"

Sau khi Triệu Mạn Lệ trở về nhà, chị ấy nhìn thấy Cố Di Gia đang cùng học bài với con gái mình.

Nhưng chị ấy không thể nhịn không nói ra được, không nói chuyện được với con, chị ấy có thể nói với lão Ngụy.

Cố Di Gia và Bảo Hoa cũng lo lắng nhìn sang.

Dáng vẻ này vừa nhìn đã biết Triệu Mạn Lệ đang rất tức giận, ai lớn gan như vậy, dám chọc giận mẹ của cô bé?

"Mẹ ơi, ai chọc giận mẹ vậy ạ?" Ngụy Bảo Châu chú ý tới sắc mặt mẹ mình không được tốt lắm, cô bé nghi ngờ hỏi.

Triệu Mạn Lệ cười với họ, chị ấy cũng không nói chuyện vừa rồi, chúng không có gì đáng để nói.

Càng nghĩ về nó, chị ấy càng tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận