Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 109: Anh Cả Cố Minh Thành 1

Cố Di Gia đang ngồi trên sô pha đọc một quyển truyện tranh ngắn. Quyển truyện này do hai anh em Ngụy Bảo Châu tiết kiệm tiền mua lén, ngày thường phải trốn Triệu Mạn Lệ để đọc. Nhưng bây giờ là nghỉ hè, trong nhà có khách, tính tình của mẹ bọn nhóc cũng trở nên dịu dàng hơn nên đánh bạo lôi ra đọc.

Khi nhàm chán Cố Di Gia cũng đọc.

Ban đầu cô cho rằng quyển truyện ở thời đại này không hay, dù sao đây cũng không phải truyện tranh bình thường, nhưng càng đọc, cô càng cảm thấy thú vị, thậm chí nảy sinh ra một ý tưởng. Không biết cô có thể đi vẽ truyện tranh ngắn để kiếm tiền hay không? Hơn nữa, hình như ở niên đại này, tranh tranh ngắn rất hút tiền.

Cô học vẽ từ nhỏ, tất nhiên không phải vì trở thành họa sĩ, nhưng là con gái dù sao cũng phải học một ít kỹ năng, kỹ năng nhiều không hại người. Cô cũng có thiên phú hội họa, lúc còn học đại học còn từng tham gia câu lạc bộ truyện tranh nên vẫn có khả năng vẽ truyện tranh ngắn.

Nhưng những ý tưởng này chỉ là tạm thời, cô cũng chưa có kế hoạch gì cho tương lai.

Lúc mới xuyên tới đây, hai ba ngày lại bị bệnh, thường xuyên uống thuốc, váng đầu hoa mắt, đi vài bước phải đứng lại thở, hơn nửa ngày nằm trên giường. Lúc đó cô chỉ muốn nằm yên, cũng không có kế hoạch gì cho sau này, có thể sống được ngày nào hay ngày ấy.

Hiện tại, vận mệnh đã thay đổi, tương lai rộng mở, cô cảm thấy bản thân cũng nên có kế hoạch, không thể ăn vạ anh trai và chị dâu mãi được. Nhưng có thể khẳng định, chờ sau khi nhà nước khôi phục kỳ thi đại học, chắc chắn cô sẽ đi học đại học. Ở thời đại này, bằng đại học có tiền đồ vô cùng to lớn, không lấy bằng đại học quả thật quá đáng tiếc, hơn nữa cũng có thể học thêm vài thứ.

May mắn cô vừa mới tốt nghiệp đại học, sức học tập vẫn còn, nếu muốn học tập thì vẫn tự ôn được, có thể thi được kết quả tốt, đỗ đại học là chuyện chắc chắn rồi. Năm đó cô dùng thành tích thừa 20 điểm để thi đỗ đại học chính quy, không đến mức là học sinh xuất sắc nhưng cũng được coi như một học sinh giỏi.

"Chú ơi, chú tìm ai vậy ạ?" Ngụy Bảo Hoa tò mò hỏi.

Nghe cha mẹ nói, cậu bé từng gặp chú Cố lúc còn nhỏ, nhưng lúc ấy cậu còn quá bé, bây giờ đã không nhớ rõ chú Cố nhưng lại rất quen thuộc với tên của chú. Bởi vì đây là cha của Bảo Hoa và Bảo Sơn.

Ngụy Bảo Hoa giống như một ông cụ non, rất có ý thức bảo vệ phái nữ trong nhà, đặc biệt khi cậu bé biết Cố Di Gia và Bảo Hoa ở nhà của bọn họ bởi vì có người xấu muốn gây rối, cho nên cậu bé cũng trở nên cảnh giác hơn nhiều.

Ngụy Bảo Hoa trừng to mắt: "Chú là chú Cố ạ?"

Ngụy Bảo Hoa đang làm bài tập trong phòng, nghe thấy âm thanh đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Di Gia ngồi ở phòng khách, cậu bé nói: "Cô Cố, cháu đi mở cửa, cô cứ ngồi đó đi ạ."

Ngụy Bảo Hoa mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông mặc quân trang. Người đàn ông này rất đẹp trai, chính trực, nhìn qua cũng biết là quân nhân. Trong lòng cậu bé thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù biết rất hiếm người xấu có thể đi vào khu tập thể gia đình ủy viên nhưng cũng không thể không tăng cao cảnh giác.

Trong lúc Cố Di Gia đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên.

Trong phòng, lúc Ngụy Bảo Hoa mở cửa, Cố Di Gia cũng đã nhìn thấy người đứng ở cửa. Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cô sững người một lúc lâu vẫn chưa lấy lại phản ứng. Đến khi giọng nói quen thuộc kia vang lên, cô đứng phắt dậy, bởi vì đứng dậy vội vàng, trước mắt biến thành màu đen, cô đứng vững một lúc mới đỡ.

Từ sau khi Cố Di Gia và Bảo Hoa đến sống ở nhà họ Ngụy, hai anh em Ngụy Bảo Hoa hiểu chuyện hơn nhiều, có lẽ Cố Di Gia ốm yếu, Bảo Hoa còn nhỏ tuổi làm đáy lòng bọn họ dâng lên suy nghĩ muốn bảo vệ.

Tiếng gõ cửa rất có tiết tấu, vang cộc cộc, nghe như một người nghiêm túc cẩn thận, đầu tiên gõ ba cái, dừng chút rồi gõ ba cái, tiếp tục lại gõ ba cái nữa. Cố Di Gia nhìn chằm chằm cửa phòng, cô thoáng thất thần. Cách gõ cửa ba cái trước, lại gõ tiếp ba cái, tiếp tục gõ ba cái nữa rất giống một người.

Đồng chí quân nhân đứng ở cửa nhìn cậu nhóc, mỉm cười nói: "Cháu là Bảo Hoa đúng không? Chú là Cố Minh Thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận