Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 112: Anh Cả Cố Minh Thành 4

Mặc dù ở nhà họ Ngụy hơn một tháng nhưng hành lý của bọn họ không nhiều, chỉ cần một cái túi là đựng xong. Sau khi xếp đồ xong, Cố Di Gia chào hỏi mọi người, cầm một túi nhỏ ra cửa.

Lúc này đang là chiều tối, từng nhà bắt đầu nấu cơm chiều, có thể ngửi được mùi đồ ăn trong không khí, tràn ngập hơi thở nhộn nhịp của cuộc sống. Cố Di Gia bước ra khỏi nhà của cục trưởng Ngụy, trên đường đi gặp rất nhiều hàng xóm, cô chào hỏi bọn họ. Cô đi xuyên qua hơn nửa khu tập thể rồi đi đến trước một căn nhà.

Cố Di Gia gõ cửa.

Một lúc sau, cửa nhà mở ra.

Một bà cụ có mái tóc hoa râm đứng sau cửa, bà ấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nghiêng người để cô đi vào rồi hỏi: "Sao cháu lại đến đây?"

Giọng điệu của bà cụ nghe qua rất nghiêm khắc, khuôn mặt đanh lại, hơi gục xuống, người không thân chắc chắn sẽ bị dọa sợ. Nhưng nếu cẩn thận nghe thì có thể nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của bà ấy.

"Sức khỏe của cháu không tốt, đừng chạy lung tung, cẩn thận ngất ở nơi nào đó không có người đỡ đâu." Bà cụ lải nhải, duỗi tay đỡ cô.

Cố Di Gia dở khóc dở cười: "Bà nội An, sức khỏe của cháu cũng không quá yếu đâu ạ, cháu vẫn có thể đi được vài bước."

"Dạ chắc là không được rồi bà ạ." Cố Di Gia vội vàng nói: "Bà nội An, anh cả của cháu đã về rồi, đang ở nhà của cục trưởng Ngụy, lát nữa cháu sẽ về với anh ấy." Cô đến là để tạm biệt bà nội An.

Bà nội An cũng cảm thấy cô gái trẻ này cũng quá yếu, cho nên mỗi lần nhìn thấy cô đều sẽ đỡ cô. Lúc đó bà nội An đỡ cô về nhà mình, còn pha cho cô một cốc đường đỏ, sau này thường xuyên qua lại, Cố Di Gia và bà cụ cũng dần trở nên quen thuộc, thậm chí cô còn học thêu thùa với bà ấy.

Cố Di Gia nói vâng, ngoan ngoãn nhận lấy cốc đường đỏ rồi từ từ uống, sau khi uống xong, cô chủ động đưa ra cho bà nội An xem.

Rõ ràng muốn đi đỡ người khác, ngược lại bản thân còn suýt nữa cũng ngã luôn, nói ra đúng là xấu hổ.

Mặc dù rất nhỏ nhưng cũng đang chuyển biến tốt dần lên.

Bà nội An duỗi tay nhận rồi nói: "Không phải là cháu muốn đi vào quân đội cùng với chị dâu cháu đấy chứ?"

Cô lớn như vậy, từ trước đến nay đều là cô chủ động đỡ người già đi qua đường lớn, bây giờ lại được một bà cụ đỡ, trông có hơi buồn cười. Hơn nữa sau khi liên tục rèn luyện mấy ngày nay, cô cảm thấy cơ thể đã tốt hơn trước rất nhiều.

Bà nội An nghe xong, khuôn mặt không có cảm xúc gì càng thêm lạnh lùng.

Bà nội An nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, không nói gì, đi rót một cốc nước ấm, cho thêm một thìa đường đỏ. Bà ấy nói: "Sắc mặt này của cháu là bị thiếu máu, phải ăn nhiều đồ bổ máu vào."

Ít nhất trong tháng này cô chỉ bị bệnh một lần, nằm ba ngày là khỏi, không giống trước kia phải nằm mấy ngày, uống rất nhiều thuốc, sau khi khỏi bệnh sẽ uể oải, tinh thần không tốt. Cô cảm thấy hình như cơ thể của mình đang chuyển biến tốt hơn.

Lần đầu tiên gặp bà nội An, lúc đó bà ấy bị té ngã, cô đã chạy đến đỡ. Kết quả, lúc bà nội đứng vững, ngược lại cơ thể không biết cố gắng của cô suýt nữa lại ngã, may mà có bà cụ kịp đỡ cô.

"Cho nên, bà nội An, bà phải mạnh khỏe chờ cháu trở lại, sau này cháu còn muốn học thêu thùa với bà nữa."

Bà ấy đi rửa cốc, nói: "Bà sắp nấu cơm chiều, cháu có muốn ở nhà bà ăn cơm không?"

Giọng nói mềm mại mang theo chút ngọt ngào của thiếu nữ như mật ngọt vào trong lòng người, mặc dù là người mạnh mẽ như bà nội An cũng phải mềm lòng.

Cố Di Gia đưa túi cho bà ấy: "Bà nội An, đây là quần áo cháu may cho bà, cảm ơn bà đã dạy cháu mấy ngày nay, sau này có thời gian rảnh, cháu sẽ đến thăm bà."

"Chờ sau này sức khỏe của cháu tốt hơn, giao thông thuận tiện hơn, cháu còn sẽ quay về." Cố Di Gia cười nói: "Cũng không phải cả đời cháu sẽ không lại đâu mà." Cô biết tương lai của đất nước sẽ như thế nào nên không hề lo lắng.

Cố Di Gia cười càng thêm vui vẻ, đây là nguyên nhân cô thích bà nội An. Mặc dù bà nội An đi lên từ xã hội cũ, có thể nói đã chứng kiến quá nhiều vui buồn tan hợp trên đời này, là người tỉnh táo hiếm có, tính tình rộng rãi, có rất nhiều suy nghĩ khác với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận