Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 115: Quà Của Phong Lẫm 3

Đoàn trưởng Phong giàu như vậy sao? Quà cảm ơn này cũng quá nhiều rồi đó? Hơn nữa, một anh trai quân nhân rắn rỏi sao lại nghĩ được sẽ mua váy và son môi tặng cô? Hình như thương hiệu son môi này đến từ nước ngoài, chắc là anh đã mua ở cửa hàng hữu nghị.

Phải có phiếu ngoại hối mới có thể mua được.

Cố Di Gia đơ ra một lúc, cô không nghĩ ra đoàn trưởng Phong mua mấy thứ này làm quà cho cô trong tình huống gì. Hoặc là, không phải anh mua mà do anh nhờ người mua.

Hừm?

Nghĩ như vậy thì dễ hiểu hơn. Có lẽ người mua đồ giúp anh hiểu sai ý nên mới mua mấy thứ này, anh tặng luôn cho cô.

Không thể không nói, ở thời đại này, mấy thứ này chính là đồ đắt tiền, rất khó mua được, dùng để làm quà là quá lớn. Chắc chắn đoàn trưởng Phong là người không hiểu chuyện quà cáp.

Cố Di Gia cười tủm tỉm nhìn từng món.

Váy và đồ ăn vặt, son môi thì thôi, nhưng đồng hồ quá quý trọng, cô không thể nhận. Hơn nữa, nói là cô trợ giúp nhưng thật ra đoàn trưởng Phong lại là người giúp cô mấy lần mới đúng, cô không nên nhận quà của anh.

Bảo Hoa nói: "Cha, con muốn đi cùng cha."

Bảo Sơn cũng muốn ở cùng với cha, nhưng cậu bé đã là người lớn, cũng là anh trai, không thể làm việc theo hứng thú, cậu đành buồn rầu húp cháo.

Cố Di Gia đi rửa mặt, sau đó ngồi xuống, ăn cơm sáng với bọn họ, cô vừa ăn vừa nói chuyện với anh cả và chị dâu.

Cố Minh Thành vui vẻ nói: "Được, cha dẫn Bảo Hoa đi cùng."

Cố Di Gia thay quần áo rồi ra ngoài, đi xuống nhà chính, phát hiện cả nhà đều đang ở đó và ăn sáng.

Ăn xong bữa sáng, Cố Minh Thành dẫn Bảo Hoa ra ngoài, Trần Ngải Phương cũng dẫn con trai đi làm việc, trong nhà chỉ còn lại một mình Cố Di Gia.

Lần này anh cả trở về, chắc sẽ dẫn bọn họ vào quân đội, lúc đó nếu nhìn thấy đoàn trưởng Phong, cô sẽ trả lại đồng hồ cho anh.

Cố Minh Thành lại nói: "Bảo Sơn, ngày mai rảnh, cha dẫn con lên núi đi săn nhé."

"Gia Gia dậy rồi à, mau đến ăn sáng đi em." Trần Ngải Phương gọi.

Cố Di Gia cất đồ đi, sau đó đi ngủ. Đêm nay, cô ngủ vô cùng ngon giấc. Sáng sớm hôm sau, mặc dù tỉnh lại trong cơn ho nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, không giống như lúc trước, phải mơ màng hồ đồ một lúc rất lâu.

Hiếm lắm mới được gặp cha, cô bé không muốn tách ra, tối qua cô bé còn ngủ cùng với cha mẹ, nằm ở giữa hai người, vô cùng hạnh phúc. Nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện bản thân bị đẩy vào trong góc. Bảo Hoa gãi đầu, có lẽ cha tỉnh lại quá sớm nên dịch cô bé vào trong góc.

"Gia Gia, nghe nói anh trai cháu đã về, cậu ấy có nhà không?"

"Lát nữa anh muốn đi đến công xã, thuận tiện đi gặp thư ký và đại đội trưởng..."

"Không ạ, anh ấy lên công xã rồi ạ."

Bảo Sơn lập tức vô cùng vui sướng, nói: "Cha, cha hứa rồi đó nha."

Một lúc sau đó có người đến gõ cửa, họ đều là hàng xóm xung quanh, muốn hỏi về Cố Minh Thành.

Năm đó Cố Minh Thành mang theo em gái còn nhỏ cạch mặt cha ruột và mẹ kế, còn muốn tách ra ở riêng, rất nhiều người không đồng ý với chuyện này, thậm chí cảm thấy Cố Minh Thành là người bất hiếu. Dưới bầu trời này đều là cha mẹ, sao lại có chuyện cạch mặt cha mẹ chứ?

Trả lời xong mấy câu hỏi của hàng xóm, Cố Di Gia hơi phiền, cô quyết định đi ra ngoài, tránh gặp mấy bác hàng xóm nhiệt tình. Cô cầm ô, chậm rãi rời khỏi nhà.

Nhưng vài năm sau, thái độ này lại thay đổi nghiêng trời lệch đất.

"Cháu không biết ạ."

Lần này Cố Minh Thành trở về, người công xã cực kỳ nhiệt tình.

"Vậy khi nào cậu ấy về thế?"

Khi đó có vô số lời khuyên, phần lớn là khuyên Cố Minh Thành đứng cứng đầu như vậy, mau xin lỗi cha ruột và mẹ kế, mọi người vẫn là người một nhà. Mặc dù mẹ kế Vu Hiểu Lan không ra gì nhưng không phải Cố Di Gia cũng chưa chết sao, người còn sống, không có gì không thể tha thứ.

Vừa vào cửa đã thấy bà ấy và Hoàng Bình Bình đang phơi chăn trong sân, trên giá chăn có hai chữ Hỷ đỏ thẫm, nhìn qua là biết mới tinh. Cố Di Gia tò mò nhìn thoáng qua.

Cố Di Gia trả lời nhiều đến nỗi mất kiên nhẫn, vì vậy cô không đi ra cửa thôn mà đi đến nhà của bà nội Hoàng.

"..."

Cố Minh Thành càng ngày càng gửi nhiều tiền trợ cấp và đồ vật về nhà, cuộc sống của Trần Ngải Phương và cô em chồng càng ngày càng tốt. Cố Minh Thành còn xây nhà mới cho vợ, em gái, con trai và con gái ở, ngay cả đại đội trưởng và thư ký cũng coi trọng anh, cho Trần Ngải Phương đi làm giáo viên ở tiểu học của công xã.

Tất cả mọi người đều biết Cố Minh Thành có tương lai chói lọi trở thành quan quân. Mặc dù không biết anh có chức vị gì ở quân đội nhưng nhìn thái độ của đại đội trưởng thì chắc chắn là không thấp.

Không ít người vô cùng hối hận, cảm thấy bản thân bỏ lỡ một con rể tốt, lúc trước sao không gả con gái cho anh nhân lúc anh khó khăn chứ? Nếu không, hiện tại người được hưởng phúc là con gái của mình chứ không phải Trần Ngải Phương kia.

Nhưng dọc đường đi gặp được càng nhiều người hỏi, ai nấy đều sẽ nhiệt tình dừng lại chào hỏi cô, sau đó hỏi về chuyện của anh cả, hỏi anh ấy có ở nhà không, sao đột nhiên lại trở về. Có thể thấy được, mức độ nổi tiếng của Cố Minh Thành trong đại đội cao như thế nào.

Trước kia những người này đều đứng trên cao nhìn xuống khuyên Cố Minh Thành, trong âm thầm còn chê cười Trần Ngải Phương, cô ấy gả đến đây ở riêng với chồng mà lại còn phải nuôi một đứa em gái ốm yếu giúp chồng, ai mà nguyện ý gả chứ? Khi đó Cố Minh Thành chỉ là một quân nhân vừa nghèo vừa không có chỗ dựa hay mối quan hệ nào, đồng thời còn có một mẹ kế khó chơi, không nhà nào đồng ý gả con gái cho anh để phải chịu khổ.

Kết quả Cố Minh Thành càng thêm quyết tuyệt, nói gì cũng không chịu tha thứ, thậm chí tự quyết định chuyện kết hôn của bản thân, cưới Trần Ngải Phương ở công xã bên cạnh về chăm sóc em gái mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận