Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 117: Tâm Tư Rất Sâu 2

Những người ghen tị với cô không ít, người không muốn nhìn cô sống tốt càng nhiều. Lúc này khó khăn lắm mới có được một chuyện có thể xem như là "vết nhơ" của cô, dĩ nhiên sẽ làm cho mọi người kích động muốn nói gì đó.

Trong lòng Hoàng Bình Bình vẫn lo lắng cho Cố Di Gia, cô ấy cũng hy vọng trước mắt cô tạm thời đừng quay về công xã. Cô muốn trở về thì ít nhất cũng phải chờ đến lúc chuyện của nhà họ Khương đã qua, không ai nhắc lại nữa, lúc đó mọi người sẽ không đến trước mặt cô nói mấy lời gièm pha, nghe mà chướng tai kia.

Nhưng mà, lúc này anh trai của Cố Di Gia đã về nhà, vậy thì chắc là không có người nào không biết điều chạy đến châm chọc cô nữa nhỉ? Nếu ai không sợ Cố Minh Thành thì cứ tới đi.

Cố Minh Thành là quân nhân bảo vệ quốc gia, ai dám bắt nạt ngay trước mặt người nhà của đồng chí quân nhân chứ? Không cần Cố Minh Thành làm gì thì cán bộ của công xã và đại đội trưởng cũng không để yên mà nhất định sẽ trừng trị bọn họ.

Vẻ mặt của Cố Di Gia không thay đổi, cô dịu dàng nói: "Mấy hôm nay em đều ở thị trấn, cũng không ra khỏi nhà cho nên không nghe ngóng được gì cả."

Cục trưởng Ngụy và chị dâu bảo cô ở lại thị trấn cũng vì lý do này, ngoài việc tránh mặt người nhà họ Khương thì cũng tránh được khỏi những tin đồn bên ngoài.

Thật ra những tội trạng hiện tại của nhà họ Khương đều là do cục công an cố ý công khai, tình hình cụ thể đương nhiên không thể nói với dân chúng để tránh những phiền toái không đáng có, song cũng làm cho những kẻ phạm tội giấu trong bóng tối phải cảnh giác.

Có điều tội danh tham ô của người nhà bọn họ là thật. Người tham ô thật ra không phải xưởng trưởng Khương mà là vợ của ông ta, mẹ của Khương Tiến Vọng.

Cố Di Gia cười gật đầu, dáng vẻ trông rất ngoan ngoãn.

Ánh mắt của Cố Di Gia nhìn qua sân rồi lại nhìn chiếc chăn màu đỏ thẫm, cô không nhịn được cười nói: "Chị Bình Bình, sao hôm nay mọi người lại đột nhiên giặt chăn thế? Chăn này nhìn rất mới, không phải là mới mua đấy chứ?"

Cố Di Gia nhớ đến mấy thứ này mà cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi. Giới hạn thấp nhất của con người như thế nào mà có thể thấp đến mức này? Mẹ của Khương Tiến Vọng đúng là một thứ rất thần kỳ, bà ta đã giải thích một cách hoàn hảo cho sự đa dạng trong tính cách của loài người.

Cố Di Gia cũng không muốn nhắc lại việc này, đối với cô thì nhà họ Khương đã là quá khứ, không cần để ý làm gì.

Vì chuyện này nên bà ta cực kỳ coi thường nguyên chủ, cũng là người đầu tiên đến nhục mạ thẳng mặt nguyên chủ.

Hoàng Bình Bình che khuôn mặt đỏ bừng lại, nhỏ giọng nói: "Còn chưa chọn ngày cưới mà..." Con gái ở thời đại này đa số đều rất xấu hổ khi nhắc đến chuyện cưới xin, không có mấy người thoải mái nói thẳng. Một cô gái giỏi giang khôn khéo như Hoàng Bình Bình cũng không phải ngoại lệ.

Sau khi Cố Di Gia đi tới thế giới này cũng chưa gặp được mẹ của Khương Tiến Vọng, nhưng theo tình tiết trong truyện thì cô có thể hiểu biết sơ lược về người này.

Khuôn mặt của Hoàng Bình Bình bỗng nhiên đỏ ửng lên.

Bà ta nói nguyên chủ chỉ là một đứa con gái nông thôn mà dám mơ tưởng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, cũng không tự nhìn nhìn lại xem chân mình còn dính bùn hay không, cứ nghĩ rằng xinh đẹp chút là có thể dụ dỗ đàn ông... Tóm lại là cái gì khó nghe nhất bà ta nói hết cả.

Bà ta là một người phụ nữ cực kỳ kiêu ngạo, luôn cảm thấy con trai của mình xuất sắc nhất thế giới, không có một người phụ nữ nào có thể xứng được. Nguyên chủ chỉ là một cô gái thôn quê ốm yếu làm sao xứng với đứa con trai vĩ đại đến mức có thể cưới được công chúa của bà ta?

Bà nội Hoàng và Hoàng Bình Bình thấy tinh thần của cô tốt hơn tháng trước nhiều, hai mắt cũng sáng ngời có hồn thì mới thấy yên lòng. Cơ thể của cô yếu ớt, bọn họ lo lắng cô nghe được tin đồn gì sẽ bị kích thích, nếu lại sinh bệnh thì không ổn.

Cố Di Gia vừa nhìn trong lòng đã hiểu rõ. Cô cười hỏi: "Chị Bình Bình sắp kết hôn à?"

Bà nội Hoàng cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Gia Gia, cháu cứ mặc kệ lời mấy người kia nói, đừng có để ý đến bọn họ! Chúng ta sống chính trực, ngay thẳng, ngồi ngay không sợ bóng nghiêng, nếu có người nào dám nói ẩu nói tả trước mặt cháu thì cũng đừng sợ, bảo chị dâu cháu đi tìm đại đội trưởng để cậu ấy đứng ra phạt bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận