Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 118: Tâm Tư Rất Sâu 3

Bà nội Hoàng cười cười rồi bảo: "Hai ngày nữa nhà họ Lý sẽ đến đây đính hôn cho hai đứa nhỏ, đến lúc đó sẽ chọn ngày cưới luôn. Ngày kết hôn thì chúng ta cũng đi xem lịch rồi, tháng mười có một ngày lành rất phù hợp để cưới xin."

"Tháng mười? Gấp vậy ạ?"

Cố Di Gia tự tính trong lòng, bây giờ đã là tháng tám, chỉ còn hai tháng nữa là tới tháng mười, trong mắt cô như vậy là gấp rồi.

Bà nội Hoàng cười trả lời: "Bình Bình và người yêu của nó yêu nhau được mấy tháng rồi, không phải là gấp đâu." Mấy năm nay, nam nữ kết hôn đều là như vậy, gặp nhau vài lần, hai bên cảm thấy không có vấn đề gì thì nhanh chóng xác định ngày cưới rồi kết hôn.

Cố Di Gia ngẩn người, giờ cô mới nhớ tới đây chính là đặc trưng của thời đại này. Chờ bà nội Hoàng đi làm việc, cô quay sang hỏi Hoàng Bình Bình: "Chị Bình Bình, gia đình nhà trai như thế nào ạ?"

Cô biết Hoàng Bình Bình là một cô gái có chính kiến, nếu không cũng không kéo dài đến hơn hai mươi mà vẫn chưa kết hôn, cô ấy muốn gả cho một người đàn ông mình yêu thương mà không phải kết hôn vì bị người nhà thúc giục rồi tùy tiện tìm một người sống cùng và chấp nhận số phận.

Hiện tại cô ấy muốn kết hôn với người đàn ông này, là người cô ấy thích. Với lại, điều kiện của người đó cũng khá tốt, là nhân viên kỹ thuật sống trên tỉnh, về điểm này đã hơn rất nhiều người đàn ông trong thị trấn rồi.

Mặc dù Hoàng Bình Bình vẫn cực kỳ xấu hổ nhưng đã lấy lại được tính cởi mở thường ngày. Cô ấy nở nụ cười, mặt mày tràn đầy sự dịu dàng: "Trong nhà anh ấy chỉ có một người mẹ ở góa, nhưng mà mẹ của anh ấy rất tốt, tư tưởng tiến bộ, không phải là kiểu phụ nữ thích khống chế con trai..."

Đang nghĩ ngợi, cô chợt nghe Hoàng Bình Bình nói: "Đến lúc đó Gia Gia nhớ sang đây nha, đông người mới náo nhiệt mà." Cố Di Gia trừng mắt nhìn cô ấy rồi cười đồng ý.

"Anh cả, hai ngày nữa là ngày đính hôn của chị Bình Bình." Cố Di Gia nói: "Đến lúc đó chúng ta cùng nhau tới tham gia, làm chỗ dựa cho chị ấy nhé." Chị Bình Bình cũng sẽ muốn có một người anh trai sĩ quan để làm chỗ dựa, vừa có mặt mũi mà nhà trai cũng không dám khinh thường cô ấy.

Hoàng Bình Bình nở nụ cười: "Chưa đâu, hai ngày nữa bọn chị đính hôn thì anh ấy và mẹ sẽ tới đây, lúc đó mới gặp được."

Cố Minh Thành nhìn thấy Cố Di Gia về thì thuận miệng hỏi cô vừa đi đâu. Biết được cô đến nhà bà nội Hoàng, anh ấy bèn nói: "Lần này anh có mang theo một ít thực phẩm dinh dưỡng thích hợp cho người già sử dụng, để tối nay anh sang biếu bà nội Hoàng luôn."

"Chị Bình Bình, chị gặp mẹ của người đó rồi à?" Cố Di Gia hỏi, trong lòng hơi lo lắng.

Nhưng mà bọn họ đều rất biết điều, thấy gia đình họ Cố đang ăn cơm thì ngượng ngùng cười rồi xin phép ra về. Trần Ngải Phương cũng không biết nói gì nữa, cô ấy hiểu những người thôn dân này muốn đến gặp Cố Minh Thành và trò chuyện với anh ấy, cũng không phải cố ý làm phiền gì.

Cố Di Gia nhớ tới lời Hoàng Bình Bình từng nói, cô ấy không muốn kết hôn một cách hồ đồ, sau khi kết hôn lại luẩn quẩn chăm lo cho chồng, lo việc bếp núc, lo cho gia đình như đa số phụ nữ ở thời đại này. Mặc dù kết hôn xong, cô ấy vẫn muốn tiếp tục làm việc, tiếp tục kiếm tiền, cô ấy sẽ không vì bất cứ ai mà chấp nhận buông bỏ tất cả mọi thứ của bản thân.

Cố Minh Thành cười đồng ý: "Đương nhiên rồi."

Cô sợ nhất là những lời nhận xét phiến diện, lỡ đâu mẹ của đằng trai là người mặt ngọt tâm đắng thì dù Hoàng Bình Bình là người có chủ kiến, nhưng tương lai chồng của cô ấy sẽ bị kẹt giữa mẹ và vợ, chỉ sợ cuộc hôn nhân này cũng không được lâu dài.

Cô ấy là vì thích người đàn ông đó nên mới kết hôn, nhưng cũng sẽ không đánh mất bản thân vì người đó.

Cố Di Gia ở nhà họ Hoàng đến bữa trưa mới về. Cố Minh Thành và Bảo Hoa, Bảo Sơn đều đã về đến nhà, hai cha con đang nấu bữa trưa ở phòng bếp, còn Bảo Hoa thì ngồi một bên ăn kẹo sữa Thỏ Trắng.

Lúc ăn cơm trưa có nhiều người tới nhà thăm hỏi.

Cố Di Gia "à" một tiếng, trong lòng thầm nghĩ mẹ của người kia bằng lòng tới đây một chuyến thì chắc cũng vừa ý chuyện hôn nhân này nhỉ? Từ tỉnh thành tới thị trấn, nếu ngồi xe cũng mất một ngày, đi đường cũng không thoải mái gì.

Dù ở đâu thì chuyện này cũng rất bình thường. Những người có triển vọng trong thôn sẽ được mọi người hoan nghênh, ai cũng muốn tới gần hơn, gặp mặt nhiều lần rồi hy vọng sau này có chuyện gì tốt thì Cố Minh Thành có thể nghĩ tới bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận