Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 121: Không Dám Ho He Gì 2

Mỗi lần Vu Hiểu Lan chỉ cần nói một câu con trai còn nhỏ nên phải ăn ngon nhiều hơn thì Cố Tùng Bách sẽ không hé răng, mặc kệ vợ mình lấy đi trứng gà, thực phẩm dinh dưỡng và lương thực loại tốt vốn dĩ là của con gái để cho con trai út ăn.

Nguyên chủ không oán hận ông ấy nhưng đến nước này thì cô cũng không xem ông ấy là cha nữa.

Giống như anh trai, trong lòng nguyên chủ chỉ có anh trai, chị dâu và hai đứa cháu mà thôi, bọn họ mới là người nhà của cô, còn những người khác đều là người ngoài. Có lẽ mấy năm nay ông cả Cố cũng phát hiện bản thân lúc đó đã làm sai nên dần dần cảm thấy áy náy, muốn bù đắp lại cho con trai cả và con gái.

Đáng tiếc là Cố Minh Thành và nguyên chủ đã không cần sự bù đắp của ông ấy. Cho dù ông ấy muốn đền bù thì thế nào chứ? Sức khỏe của nguyên chủ đã bị hủy hoại từ trước, vẫn luôn ốm đau, không biết đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ rồi.

Mấy năm nay, nguyên chủ chỉ có thể lên thị trấn học, ngoài ra không thể làm được bất kỳ việc gì.

Với lại mỗi lần dù gió hay mưa, Trần Ngải Phương vẫn đạp xe đạp chở nguyên chủ đến trường học ở thị trấn rồi để cho cô ở trọ tại trường, cuối tuần cô ấy mới tới trường đón cô về nhà. Nếu Trần Ngải Phương không thể sắp xếp thời gian rảnh thì cũng nhờ người khác chở nguyên chủ lên thị trấn học.

Cố Tùng Bách ngồi xuống nói chuyện với đứa con trai hiếm khi về nhà này. Cố Minh Nguyệt đứng ngốc ở đó cũng không ai thèm để ý, cô ta chán nản xoay người vào phòng bếp phụ mẹ.

Vu Hiểu Lan đang thái rau, tay cầm dao, con dao gõ vào thớt gỗ vang lên những tiếng cạch cạch, nhìn là đã biết bà ta dùng lực rất mạnh. Thấy con gái chạy vào đây, Vu Hiểu Lan hừ lạnh nói: "Con vào trong này làm gì? Không đi nói chuyện với anh trai tốt, em gái tốt à?"

*Ăn đậu phộng: ý chỉ những người phạm tội bị kết án tử hình và bị bắn, viên đạn ở đây giống như hạt đậu phộng.

Cố Minh Nguyệt cúi đầu không nói lời nào.

Vu Hiểu Lan cảnh cáo cô ta: "Sau này con cách xa nó ra một chút, nhìn người đàn ông cũng phải cẩn thận hơn, đừng có để đến lúc đó lại chọn trúng một người bị điều đến nông trường lao động cải tạo!" Nhắc đến Khương Tiến Vọng, trong lòng Vu Hiểu Lan cảm thấy rất buồn nôn.

"Sao, mới thế này đã khó chịu à?" Vu Hiểu Lan cười khẩy, cho dù đây là con gái ruột của mình nhưng bà ta vẫn cười nhạo thẳng mặt không hề để ý mặt mũi cô ta: "Khương Tiến Vọng kia lúc trước là chủ nhiệm Khương, con muốn gả cho cậu ta cũng đúng mà. Hiện giờ cậu ta là tội phạm đang đi cải tạo, bị đày đến nông trường lao động, con cũng muốn đi đến nông trường Tây Bắc chịu khổ chung với cậu ta à? Con có chịu khổ nổi không?"

Vu Hiểu Lan hừ một tiếng: "Con ma ốm kia chính là cái đồ không có phúc, con để ý đến nó nhiều thế làm gì? Cẩn thận kẻo bị lây bệnh, con cũng thành đứa không có phúc đó." Sau đó bà ta lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó chính là một đứa thích ra vẻ, nếu không phải do nó thì con cũng không bị làm hỏng thanh danh, đúng không?"

Bà ta còn tưởng Khương Tiến Vọng là người tốt, ai biết được nhà bọn họ lại làm ra chuyện như vậy, chỉ thiếu chút nữa đã làm con gái bà ta chịu liên lụy, đúng là cái thích ăn đậu phộng*, không có cái gì tốt hết.

Cố Minh Nguyệt ra vẻ mất mát nói: "Anh cả đang nói chuyện với cha, Gia Gia cũng không thèm để ý tới con..."

"Được rồi, con là mẹ sinh ra, sao mẹ lại không hiểu con được?" Vu Hiểu Lan nói: "Nếu cậu ta vẫn là chủ nhiệm Khương, con muốn gả cho cậu ta là chuyện bình thường, nhưng hiện tại con vẫn nên tìm một người thành phố khác đi. Mẹ không thể cho con đi theo một tên tội phạm đến cải tạo ở nông trường Tây Bắc được. Nghe nói vùng Tây Bắc cực kỳ hoang vắng, hiếm thấy bóng người lại còn không đủ nước uống, con đi tới đó chỉ sợ không sống được mấy năm..."

Mỗi lần bà ta nghĩ đến những thứ bị lan truyền ra ngoài lúc trước, cái gì mà "chị em tranh một người đàn ông" thì cảm giác tức đến mức không chịu nổi. May mà sau đó nhà họ Khương gặp chuyện không may nên sự chú ý của mọi người bị dời đi, cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa.

Trước kia nếu Cố Di Gia về nhà cũng sẽ cùng cô ta vào phòng nói chuyện, hiện tại Cố Di Gia thà ngồi yên nghe anh trai nói chuyện với cha kế cũng không muốn đáp lại cô ta. Cố Minh Nguyệt cảm giác vừa mất mát vừa khó chịu.

Cố Minh Nguyệt cắn môi: "Mẹ, mẹ đừng nói chuyện này nữa được không?"

Nói xong lời này, bà ta không nhịn được sợ run cả người. Một người gốc phía Nam cơ bản không thể tưởng tượng được khí hậu và hoàn cảnh chỗ biên giới Tây Bắc khắc nghiệt đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận