Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 128: Em Lại Thành Người Thế Nào? 1

Chỉ chớp mắt đã tới ngày đính hôn của Hoàng Bình Bình.

Trần Ngải Phương đã nhắc đến việc này với mọi người từ sáng sớm: "Tý nữa em phải đến nhà bà nội Hoàng hỗ trợ, mọi người cũng đợi đến giờ rồi qua luôn đi."

Cố Di Gia nói: "Chị dâu, em đi chung với chị luôn! Em có may cho chị Bình Bình một bộ quần áo, em muốn đưa qua cho chị ấy để chị ấy được mặc quần áo mới vào hôm nay."

Bảo Hoa cũng hào hứng vỗ tay nói: "Con muốn cùng cô út đi ngắm cô dâu mới!"

"Đồ ngốc!" Bảo Sơn gõ đầu cô bé: "Hôm nay cô Bình Bình đính hôn chứ không phải kết hôn, cô dâu mới đâu ra mà ngắm?"

Bảo Hoa tức giận đánh cậu bé: "Anh trai ngu ngốc lại đánh em."

Bữa sáng kết thúc trong tiếng cãi nhau ầm ĩ của hai anh em, cả nhà cùng nhau ra cửa.

Trần Ngải Phương đi nhà họ Hoàng hỗ trợ, chuyện này ở nông thôn rất bình thường, nhà ai có chuyện mọi người đều đi phụ một tay, đến lúc nhà mình có công việc, người khác cũng sẽ tự động tới giúp đỡ.

Còn Cố Di Gia thì đi tìm Hoàng Bình Bình.

Vì thế Hoàng Bình Bình đã chọn tới chọn lui nhiều lần nhưng vẫn phân vân.

Ngay sau đó, Cố Minh Thành đã bị người đàn ông này kéo đi nói chuyện.

Cô ấy thật sự khó nghĩ, nếu mặc đẹp một chút thì sợ không trang trọng vì hiện tại cô ấy không rõ tính cách của mẹ chồng tương lai là người như thế nào; nếu ăn mặc giản dị một chút thì tuy nhiên hôm nay là ngày đính hôn của mình, cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.

Bà nội Hoàng là một người tốt, bà lại sống ở trong thôn hơn nửa đời người, nhà ai gặp khó khăn gì đều được bà giúp đỡ nên bà được nhiều người kính trọng. Hôm nay là ngày đính hôn của cháu gái bà nội Hoàng, có rất nhiều bạn bè thân hữu đều tới đây hỗ trợ, thuận tiện góp vui.

Cố Di Gia dạ một tiếng rồi mở chiếc váy ra.

Hôm nay Cố Minh Thành cũng sẽ lấy danh nghĩa anh trai nhà gái để ra mặt cho nên mọi người đều cùng nhau đi qua.

Cố Di Gia mở túi của mình ra: "Không cần chọn đâu ạ, chị mặc bộ đồ em mới may đi."

Nhìn thấy cả nhà Cố Minh Thành đến, không khí càng thêm náo nhiệt. Dường như tất cả mọi người đều chen chúc tới đây để nói chuyện với Cố Minh Thành, cuối cùng đại đội trưởng và bí thư thấy không ổn nên gọi mọi người tản ra.

Mọi người đi vào nhà họ Hoàng mới phát hiện lúc này khung cảnh trong nhà đã rất náo nhiệt. Tất cả người nhà họ Hoàng đều ở nhà, còn có hàng xóm và bà con thân thích tới phụ giúp.

Hoàng Bình Bình đang thử quần áo trong phòng. Cô ấy vừa thấy Cố Di Gia tới, hai mắt sáng rực lên: "Gia Gia, em mau lại đây đi, xem giúp chị hôm nay nên bộ đồ nào thì thích hợp?"

Trong những năm này, quà kết hôn đưa qua đưa lại cũng chỉ có mấy thứ kia, tặng quần áo là thiết thực nhất.

Trần Ngải Phương xắn tay áo đi vào phòng bếp phụ giúp, Bảo Sơn và Bảo Hoa bị mấy bạn nhỏ khác kéo ra ngoài. Thời điểm này chính là giờ chơi của mấy đứa nhỏ.

Vậy nên cô nhờ Triệu Mạn Lệ mua giùm một ít vải để may một chiếc váy thật xinh đẹp cho Hoàng Bình Bình, cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của cô ấy mấy năm qua.

Hoàng Bình Bình kinh ngạc nhìn cô rồi lại nhìn bộ quần áo trong túi, cảm động nói: "Gia Gia, em may lúc nào thế? Đây là may riêng cho chị à?"

Cô đã may chiếc váy này ở nhà cục trưởng Ngụy, lúc trước cô thấy Hoàng Bình Bình đi xem mắt trở về thì mặt mày trở nên dịu dàng thùy mị nên cô hiểu được sắp có tin tốt, nghĩ lại bản thân sẽ cùng chị dâu theo quân sớm nên chắc là không kịp đợi đến lễ cưới của Hoàng Bình Bình, thôi thì cứ tặng quà kết hôn trước cho cô ấy vậy.

Hoàng Bình Bình sững sờ tại chỗ, niềm vui sướng vì nhận được quần áo mới cũng giảm đi.

"Sao thế?" Hoàng Bình Bình nhạy bén cảm giác được vẻ khác thường.

Thấy cô ấy vừa cảm động vừa xấu hổ không biết nói gì, Cố Di Gia nói thêm: "Thật ra, đây là quà kết hôn em muốn tặng trước cho chị."

Cố Di Gia cười nói: "Đây là em may riêng cho chị, trừ chị ra không có ai mặc được đâu."

Hôm nay chính là ngày đính hôn của cô ấy mà không phải ngày cưới, nếu tặng quà kết hôn thì quá sớm rồi? Cố Di Gia nói: "Lần này không phải anh cả của em đã về rồi sao? Anh ấy muốn đón cả nhà cùng theo quân ạ."

"Gia Gia, em không cần làm vậy đâu." Mặc dù Hoàng Bình Bình rất cảm động nhưng lại không muốn nhận quà: "Em không cần phải may váy cho chị, quần áo của chị còn nhiều, cũng đủ mặc rồi, không cần lãng phí như thế. Với lại sau này em cũng đừng làm việc nhiều, phải biết sức khỏe của mình là quan trọng nhất, không thể quá mệt."

Cô ấy kéo tay Cố Di Gia ngồi xuống rồi yên lặng nhìn cô, sắc mặt tràn đầy sự lo lắng: "Thật à? Nhưng cơ thể của em..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận