Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 162: Cảm Ơn Đã Quan Tâm 4

Phong Lẫm im lặng, như thể đang cân nhắc lời nói, cuối cùng nói: "Cô phải ăn nhiều lên, cô gầy quá..."

Hôm qua lúc đưa cô đến bệnh viện, anh chưa từng nghĩ rằng hóa ra một cô gái lại có thể nhẹ đến như vậy, đến mức anh có thể nâng lên chỉ bằng một đầu ngón tay.

Cố Di Gia: "... Cảm ơn đoàn trưởng Phong đã quan tâm."

Cô lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ bây giờ cô gầy đến mức ngay cả đoàn trưởng Phong cũng không nhìn nổi, mà phải khuyên cô ăn nhiều hơn sao? Nếu không phải đối phương còn ở đây, cô cũng muốn sờ mặt mình xem có phải là đã gầy đến mất dáng rồi không.

Chắc chắn là xấu lắm phải không?

Hu hu hu... Rõ ràng kiếp trước cô luôn là một mỹ nữ khỏe mạnh, còn có thể một hơi leo tới đỉnh núi Thái Sơn. Không ngờ kiếp này so với Lâm muội muội còn không bằng, ít nhất dù Lâm muội muội ốm yếu nhưng nàng vẫn có thể chơi đùa, ngâm thơ, làm thơ và trồng hoa bắt bướm cùng các tỷ muội.

Cố Di Gia không ăn một thìa cháo nào, cho đến khi cháo nguội hẳn, cuối cùng cô cũng có lý do để không ăn.

"Nó nguôi rồi, tôi không được ăn đồ lạnh, không tốt cho dạ dày." Cô nói một cách rất chính đáng.

Khi Cố Minh Thành quay lại, thấy em gái đang nằm ở trên giường, Phong Lẫm thì đã dời chiếc bàn nhỏ ra khỏi giường, trên tủ đầu giường bên cạnh, có một phần cháo đã nguội ngắt, nhìn chỗ cháo còn thừa kia, có lẽ là cô ăn không nhiều.

Cố Di Gia không giả bộ được nữa, đành phải mở to mắt: "Anh, em đang chuẩn bị ngủ, em buồn ngủ rồi."

Nói xong, không đợi anh lên tiếng, cô đã yên lặng nằm xuống, vùi mình vào trong chăn và nhắm mắt lại, cho người khác thấy được thế nào là ngủ trong tích tắc.

"Gia Gia ngủ rồi sao?" Cố Minh Thành nói rồi tiến tới kéo chiếc chăn đang che mặt em gái xuống một xíu, sợ cô thở không được, sau đó nhìn thấy hàng mi dài đậm của cô đang run rẩy. Bộ dạng này không hề giống như đang ngủ mà giống giả vờ ngủ hơn.

Đối diện với đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm kia, mặc dù trên mặt anh không có biểu cảm gì, nó tạo cho người ta áp lực rất lớn, nhưng vẫn có thể nhìn ra Cố Di Gia có chút không đồng tình.

Miệng đều là vị đắng, ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng, dù cháo có thơm đến đâu, cô cũng không nếm ra vị gì.

Phong Lẫm hỏi: "Tôi đi hâm nóng lại cho cô nhé?"

Cố Minh Thành còn chưa kịp phản ứng, không biết đây là chiêu bài của em gái, cứ cho rằng cô vẫn còn khó chịu nên vội vàng nói: "Vậy em ngủ đi." Đợi khi cô nhắm mắt lại một lần nữa, rốt cuộc anh ấy mới nhớ ra và nhìn về phía Phong Lẫm, chỉ thấy anh im lặng chỉ vào bát cháo còn thừa trên bàn kia, anh ấy lập tức không nói nên lời.

Cô lúng túng nói: "Đoàn trưởng Phong, tôi thật sự đã no lắm rồi, tôi vẫn hơi khó chịu, tôi đi ngủ đây."

Cố Di Gia: "... Không, không cần đâu, tôi đã no rồi."

Anh ấy lại trở nên lo lắng.

Cố Di Gia mệt mỏi ăn cháo, thật ra cô không đói chút nào, cũng không muốn ăn.

Phong Lẫm: "..."

Cô cầm thìa, đầu tiên là hỏi bọn họ đã ăn cơm chưa, sau khi biết được bọn họ đều đã ăn rồi lại hỏi anh trai cô ở đâu.

Cố Di Gia vốn giả vờ ngủ, không ngờ ngay khi vừa nhắm mắt, ý thức đã bắt đầu trở nên mơ hồ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đến khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi trưa, chào đón cô lại là một bát cháo khác.

Trần Ngải Phương và hai đứa trẻ đều tới chăm cô ở trong phòng, thấy cô tỉnh lại, Trần Ngải Phương cho cô uống thuốc trước. Mặc dù đã hạ sốt nhưng bác sĩ vẫn kê một ít thuốc. Thuốc tây của thời đại này... Không cần phải nói, dù sao mỗi lần Cố Di Gia uống thuốc xong, chỉ cảm thấy miệng đắng đến tê dại.

"Cha và chú Phong có việc đi ra ngoài rồi ạ." Bảo Hoa vui sướng nằm cạnh giường nói: "Cô út, cô thấy đỡ hơn chưa?"

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt cô ấy cũng hiện lên nụ cười: "Chị vừa hỏi qua bác sĩ rồi, bác sĩ nói em không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, buổi chiều là có thể xuất viện, đến lúc đó chúng ta sẽ đến quân đội luôn."

"Em nói gì vậy!" Trần Ngải Phương quở trách: "Chỉ cần em khỏe mạnh là mọi người mừng rồi, những cái khác đừng nói nữa."

Cố Di Gia xoa đầu cô bé, trong lòng có chút áy náy, biết lần này mình bị bệnh lại dọa cô nhóc này một trận rồi. Không chỉ có cô bé, cả anh trai cô, chị dâu cô và Bảo Sơn cũng đều bị dọa sợ. Cô nói với Trần Ngải Phương: "Chị dâu, em xin lỗi, em lại làm mọi người phải lo lắng, còn liên lụy đến mọi người..."

Trên mặt Cố Di Gia cũng lộ ra một nụ cười: "Được ạ! Em cũng muốn đến quân đội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận