Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 163: Đoàn Trưởng Phong Động Lòng 1

Buổi trưa sau khi tỉnh lại, Cố Di Gia không ngủ tiếp nữa, tinh thần rõ ràng tốt lên rất nhiều. Cố Minh Thành quay lại, thấy cô tỉnh lại thì rất vui, nói: "Đợi lát nữa còn phải làm kiểm tra toàn thân, Gia Gia, em có đủ sức xuống giường không?"

Cố Di Gia nhìn thấy anh ấy, đang định nói cô có thể tự đến nhà vệ sinh, không cần người đỡ và vẫn đủ sức xuống giường. Sau đó thấy Phong Lẫm và một bác sĩ lớn tuổi từ bên ngoài bước vào, lời cô định nói lập tức nghẹn lại.

Bỏ đi bỏ đi, cô là cô tiên nhỏ, vẫn nên thanh lịch hơn một chút, không ba hoa với anh trai cô nữa.

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đều nhận ra vị bác sĩ già này.

Tối hôm qua chính vị bác sĩ này trực đêm ở bệnh viện, khám bệnh cho Cố Di Gia. Nghề bác sĩ càng lớn tuổi càng được coi trọng, hơn nữa còn có thể làm việc trong bệnh viện thành phố thì trình độ y khoa vẫn đáng tín tưởng.

"Bác sĩ, ông tới rồi."

Hai vợ chồng lần lượt đứng lên, thể hiện sự kính trọng sâu sắc đối với nhân viên y tế cứu người như này.

Bác sĩ già họ Sầm, tất cả mọi người gọi ông ấy là bác sĩ Sầm.

"Vì sao không thể?" Bác sĩ Sầm thản nhiên nói: "Không để cô gái nhỏ này mệt quá là được, cơ thể của cô ấy đúng là rất yếu, khí huyết không đủ... Tóm lại rất nhiều vấn đề." Nghe ông ấy nói, trái tim mọi người đều trở nên căng thẳng.

Bác sĩ Sầm không nói nhiều, chỉ nói chờ kiểm tra xong rồi nói.

Lúc trước nghe anh trai cô đề cập qua một lần, tất nhiên Cố Di Gia không có ý kiến, ngoan ngoãn gật đầu.

Trần Ngải Phương không nhịn được hỏi: "Vậy tình trạng của Gia Gia là như thế nào vậy ạ?"

Bác sĩ Sầm xua tay: "Không cần cảm ơn, bác là bác sĩ, đây là việc bác nên làm."

Tay Phong Lẫm cầm chén trà mà ông ấy đưa qua, anh hơi nghi ngờ nhìn ông ấy một cái, vì sao anh lại nóng vội ấy hả? Bác sĩ Sầm không nhìn ra anh đang có ý gì.

Chỉ thấy ông ấy nhìn về phía Cố Di Gia trên giường, mỉm cười nói: "Không tệ, hôm nay tinh thần của cô gái nhỏ tốt hơn nhiều."

Hai người đến một phòng làm việc, bác sĩ Sầm cầm ấm nước trên bàn, rót cho mình một chén trà, nhìn thoáng qua người đàn ông đi theo, thuận tay rót cho anh một chén.

Ông ấy đi tới, đầu tiên là xem sắc mặt Cố Di Gia, sau đó làm kiểm tra cơ bản cho cô, chậm rãi nói: "Cô gái nhỏ, cơ thể cháu khá yếu, yếu ớt bẩm sinh, bên trong tổn thương nghiêm trọng, đợi lát nữa làm kiểm tra toàn thân lại."

Cố Di Gia vịn mép giường định bước xuống lại bị ông ấy ngăn lại, cô hơi ngượng ngùng nói: "Nghe nói tối hôm qua là bác trực đêm, khám bệnh giúp cháu, cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ Sầm nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến lạnh lùng của Phong Lẫm một cái, hơi nhíu mày, tiếp tục nói: "Nhưng vẫn phải khám xong mới biết được kết quả, bây giờ khó nói. Có một số người cơ thể nhìn thì khỏe mạnh, thật ra không phát hiện ra mầm bệnh, khi chưa bộc phát thì không ai biết đó là bệnh gì, hậu quả ra sao. Có một số người nhìn cơ thể khá yếu nhưng thật ra chỉ cần cẩn thận chăm sóc, dù không thể giống như người khỏe mạnh nhưng sinh hoạt bình thường cũng không có vấn đề gì."

Thật ra chỉ cần biết nhiều hơn về anh sẽ phát hiện thằng nhóc Phong Lẫm này rất thú vị.

Cố Minh Thành lo lắng hỏi: "Bác sĩ Sầm, chúng tôi phải về quân đội, em gái tôi có thể ngồi xe trong vài tiếng không?"

Bác sĩ Sầm cười nói: "Nếu cậu không vội, sao còn theo tôi tới đây? Không phải là muốn hỏi một chút tình trạng của cô bé kia hả, không phải sao?"

"Đến đây, uống chén trà, người trẻ tuổi không nên quá vội vàng sốt ruột."

Thanh niên cùng thế hệ sẽ bị dọa sợ bởi gương mặt trời sinh lạnh lùng của anh, nghĩ rằng người này máu lạnh vô tình, không nể tình. Ông ấy không phải là một ông già, nhưng bởi vì đã chứng kiến anh lớn lên, cho nên hiểu rất rõ anh.

Lúc này, bác sĩ Sầm khoan thai hỏi: "Sao thế? Cậu phải lòng đồng chí nữ nhà người ta rồi hả?"

Bác sĩ Sầm cố ý nói: "Ồ! cậu vẫn còn quan tâm đồng chí nữ hả? Vậy đồng chí nữ kia có quan hệ gì với cậu? Người ta là em gái đoàn trưởng Cố, cũng không liên quan gì với cậu, có phải cậu đang quan tâm quá rồi hay không?"

Thấy cô ốm yếu nằm ở trên giường, dáng vẻ khó chịu, anh rất muốn để cô tránh xa mọi bệnh tật, để bác sĩ chữa lành cơ thể cho cô.

Thấy bác sĩ Sầm vẫn không lên tiếng, anh đành phải nói: "Cơ thể của cô ấy... Đang bị làm sao vậy? Có thể trị khỏi không?"

Phong Lẫm lần nữa im lặng. Mặc dù anh không phải người ăn nói vụng về nhưng cũng nói không lại bác sĩ Sầm, hơn nữa đây vẫn là bậc cha chú. Giống câu nói "Hạ sốt cho cô ấy" tối hôm qua, dưới tình thế cấp bách anh vẫn không thể khống chế được giọng điệu, cũng bởi vì có quan hệ tốt với vị trưởng bối này, cho nên ở trước mặt ông ấy anh không cần che giấu.

Phong Lẫm im lặng, cúi đầu uống một hớp trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận