Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 169: Phong Lẫm Thực Sự... 3

Trên đường đi mấy ngày nay, Cố Di Gia thường ăn rất ít. Bây giờ cô lại bị bệnh, cần phải ăn chút gì đó ngon miệng. Chỉ là xa nhà không dễ dàng xử lý, bây giờ đã đến nơi, Cố Minh Thành không thể để cho em gái, vợ và hai con của mình phải chịu khổ nữa.

Tiểu Vương nói: "Đoàn trưởng yên tâm, lúc đi trả xe tôi đã nói với sĩ quan hậu cần rồi."

Cậu ta là người thông minh, biết sức khỏe em gái đoàn trưởng không tốt, giờ lại đang bị bệnh, nhất định phải bồi bổ cơ thể, bổ sung dinh dưỡng cho cô. Vì vậy lúc đi trả xe, cậu ta đã đặc biệt nhắc đến vấn đề này với sĩ quan hậu cần.

Nếu người bình thường muốn, chắc chắn sĩ quan hậu cần sẽ không phá lệ, nhưng là phụ nữ mang thai hoặc bệnh nhân để bồi bổ cơ thể thì ông ấy vẫn sẽ đồng ý.

Cố Minh Thành bế người, bước đi rất nhanh.

Những người khác cũng nhanh chóng di chuyển, Trần Ngải Phương bế con gái lên, cả gia đình hào hứng đi về phía ngôi nhà mới của họ. Sau khi bóng dáng của cả nhà đoàn trưởng Cố biến mất ở phía trước, các gia đình quân nhân có phần yên tĩnh ở sau lại lần nữa sôi động.

"Vợ của đoàn trưởng Cố xinh quá, hai đứa con cũng gọn gàng sáng sủa, lại rất lễ phép, chắc chắn sẽ không khó ở chung."

"Nói về xinh đẹp thì phải nói tới em gái của đoàn trưởng Cố kìa! Ôi chao, khi cô ấy xuất hiện, tôi còn tưởng cô ấy là tiên nữ đó!"

Sau khi lấy chồng, có người phụ nữ nào mà không phụng dưỡng mẹ chồng, chăm sóc cả nhà chồng chứ? Được người đàn ông có lương tâm thì còn đỡ, chỉ cần có đủ tư cách theo quân thì nhanh chóng hỏi ý vợ ở nhà rồi đưa con cái đến đây, những người không đủ tư cách theo quân còn không biết ở nhà sẽ ra sao.

Có điều chẳng bao lâu, hầu như tất cả người trong khu tập thể gia đình ủy viên đều biết vợ, các con và em gái của đoàn trưởng Cố đã tới theo quân. Hơn nữa, còn biết em gái của anh ấy xinh đẹp như tiên, đáng tiếc sức khỏe lại không tốt.

"Nói đến việc vất vả thì phải nói đến vợ anh ấy chứ nhỉ? Tôi nghe nói mấy năm nay vợ đoàn trưởng Cố ở quê nhà chăm sóc em gái anh ấy..."

Có ai lại muốn ở quê hương chăm sóc mẹ chồng, chăm sóc bệnh nhân chứ? Những người chưa từng trải qua sẽ không hiểu được nỗi cay đắng của việc này. Dù hầu hết họ chưa từng trải qua nhưng chỉ cần nghĩ đến việc họ đã từng chăm sóc cả một gia đình ở quê nhà nhưng lại không có người đàn ông nào bên cạnh để nói lời động viên hay giúp đỡ, điều này khiến hầu hết mọi người đều thấy khó chịu.

"Tôi nghe nói sức khỏe của em gái đoàn trưởng Cố không tốt nhưng không ngờ lại tệ đến thế."

Phương Mỹ Hà vợ của đoàn trưởng trung đội 4 nói, trước đây cô ấy từng là hoa khôi của đoàn văn công, sau này cô ấy kết hôn với Du Quan - đoàn trưởng trung đoàn 4, mặc dù không rời khỏi đoàn văn công nhưng cô ấy đã chuyển sang công việc văn thư.

"Đúng đúng đúng, khuôn mặt đó thật sự rất đẹp, trong đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy!"

Trong giọng điệu của người nói lời này có bày tỏ sự tiếc nuối chân thành, khiến những người chưa từng gặp em gái của đoàn trưởng Cố đều thấy tò mò, cô đẹp đến mức nào mà ngay cả một người phụ nữ cũng phải tiếc nuối như vậy?

"Đoàn trưởng Cố vất vả thật đấy."

"Xinh đẹp thì có lợi gì chứ? Tôi nghe nói sức khỏe của cô ấy không tốt! Vừa rồi nhìn thấy cô ấy đi mấy bước còn không có sức, cuối cùng đoàn trưởng Cố còn phải bế đi... Chậc, chậc, chậc, chăm sóc một người bệnh thật không dễ dàng gì."

Thực ra, dù họ ở nông thôn hay thành phố thì việc làm dâu đều giống nhau.

Phụ nữ khi gặp một người con gái đẹp khác, họ luôn thích so sánh vẻ đẹp của mình với cô ấy, hầu hết họ sẽ không thừa nhận mình thua kém.

Lời này vừa nói ra, trong lòng rất nhiều người vợ có mặt đều hiện lên ý gì đó.

Nhưng khi cô ấy nhìn thấy em gái của đoàn trưởng Cố, Phương Mỹ Hà không có ý nghĩ đến việc so sánh vẻ đẹp với cô, thay vào đó cô ấy chỉ thấy kinh ngạc đến mức chỉ muốn nhìn cô lần nữa, đồng thời thấy tiếc vì sức khỏe cô không được tốt. Một cô gái xinh đẹp như vậy, nghe nói cô cũng không còn lớn tuổi lắm, rất thích hợp tham gia đoàn văn công. Tiếc là sức khỏe của cô không được tốt nên không thể tham gia đoàn văn công.

"Cô không hiểu đâu, đến khi cô nhìn thấy cô ấy, cô sẽ hiểu cảm giác của tôi bây giờ."

Trong đoàn văn công cô gái xinh đẹp nào mà không có, cô ấy đã gặp rất nhiều người xinh đẹp, thậm chí cô ấy cũng là một cô gái xinh đẹp, trước giờ cô ấy vẫn luôn tự hào về ngoại hình của mình.

Du Quan thấy buồn cười, biết vợ mình lại mắc bệnh nghề nghiệp.

Chỉ cần cô ấy gặp được một cô gái xinh đẹp là lại muốn người ta gia nhập đoàn văn công, hết mình tìm kiếm những cô gái trẻ đẹp cho đoàn. Anh ấy cố ý nói: "Nghe em nói vậy khiến anh cũng muốn tìm cơ hội đến chỗ của lão Cố xem em gái cậu ấy xinh đẹp đến mức nào. Ngay cả vợ anh cũng khen cô ấy đến như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận