Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 171: Có Thực Sự Rước Được Vợ Về Không 1

Cố Minh Thành là cấp trung đoàn, quân đội giao cho anh ấy căn nhà tương đối rộng ở khu phía Bắc, có thêm sân nhà. Trần Ngải Phương cũng không quan sát nhiều mà vội vàng đi theo Cố Minh Thành vào trong, cùng anh ấy bước vào một căn phòng bên phải.

Cách bài trí trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái tủ dựa vào tường, ngoài ra không có gì khác, nhìn có vẻ trống rỗng. Trên giường không có gì ngoại trừ một tấm chiếu mùa hè. Mặc dù Cố Minh Thành đã bảo cảnh vệ Tiểu Vương giúp dọn dẹp nhà cửa và bổ sung đầy đủ những thứ cần thiết trước, nhưng người còn chưa chuyển đến ở, có nhiều thứ vẫn còn thiếu, phải do chính chủ sắp xếp.

Trần Ngải Phương chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng lấy một tấm thảm trải giường trong hành lý họ mang đến, trải lên giường rồi nhờ chồng đặt Cố Di Gia xuống. Cô ấy dặn dò: "Lão Cố, anh đi lấy chậu nước tới đây để em lau người cho Gia Gia, khiếm em ấy ngủ thỏa mái hơn."

Cố Minh Thành đáp lại rồi sải bước đi ra ngoài.

Tiểu Vương xách hành lý đi vào, Tiểu Trương dắt Bảo Hoa, Bảo Sơn theo sát họ.

Có hai người giúp chăm sóc hai đứa bé, Cố Minh Thành rất yên tâm, anh ấy khẽ gật đầu với họ rồi đi tìm một cái chậu tráng men mới toanh, sau khi rửa sạch sẽ, anh ấy mang chậu đã đựng đầy nước sạch vào trong.

Ở trong phòng, Trần Ngải Phương đã lấy khăn tắm, quần áo và các vật dụng khác ra rồi đặt chúng bên cạnh.

Nhìn thấy Cố Minh Thành đã lấy nước, Trần Ngải Phương nói: "Em sẽ thay quần áo cho Gia Gia. Anh với Bảo Sơn, Bảo Hoa thu dọn hành lý trước đi, mọi người lấy một số thứ cần dùng để tối nằm ngủ nhé."

Lúc trước còn ở trên xe, bọn họ cứ lo lắng cô lại sốt nên khi đến trụ sở, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng đưa cô đến bệnh viện quân y gần đó. Cô ấy nghe nói bệnh viện quân y cách trụ sở không xa, lái xe tới đó chỉ mất khoảng mười phút.

Cố Minh Thành cùng hai con thu dọn hành lý, lấy ra một ít đồ dùng sinh hoạt cho họ rồi nói: "Ở đây không còn việc gì, anh bảo Tiểu Trương về trước, còn Tiểu Vương tới nhà ăn lấy cơm giúp chúng ta, hôm nay cứ ăn cơm ở nhà ăn trước, chúng ta không nấu cơm nữa."

Trần Ngải Phương hành động nhanh chóng, không lâu sau, Cố Di Gia đang nằm trên giường đã được thay một bộ đồ ngủ rộng rãi, khuôn mặt, cơ thể và những nơi khác đều được lau sạch. Có lẽ vì thấy thoải mái nên sắc mặt cô ngày càng thả lỏng hơn.

"Tiểu Vương với Tiểu Trương đi rồi hả anh?" Trần Ngải Phương hỏi.

Cô ấy đã chăm sóc em chồng từ khi gả vào nhà họ Cố, cho nên đã có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người bệnh. Mỗi khi Gia Gia bị bệnh, đều do đích thân cô ấy trông chừng, giúp cô lau người, thay quần áo, cho uống thuốc... Nếu cô thật sự không làm được thì sẽ nhờ bà nội Hoàng hoặc chị dâu Hoàng đến giúp.

Trần Ngải Phương vào bếp nhìn lại lần nữa, thấy có bột gạo, rau và một ít thịt lợn nạc tươi. Những thứ này chắc là được Tiểu Vương đặc biệt chuẩn bị.

Cố Minh Thành liếc nhìn em gái đang ngủ say trên giường, sắc mặt hơi trầm đi rồi ừ đáp lại.

Trần Ngải Phương nghe vậy, gật đầu tỏ ý đã biết.

Ngày trước mọi chuyện cứ làm theo như vậy.

Sau khi anh ấy rời đi, Trần Ngải Phương bắt đầu rửa ráy cho Cố Di Gia.

Sau khi xác nhận cô đã ngủ thoải mái, Trần Ngải Phương bỏ bộ quần áo bẩn cô đã thay vào chậu rồi mang ra ngoài. Khi đi ra ngoài, cô ấy không thấy Tiểu Vương và Tiểu Trương nữa.

Mặc dù không biết khi nào Gia Gia sẽ tỉnh lại, nhưng cô ấy vẫn phải chuẩn bị trước, người bệnh cần phải ăn gì đó để uống thuốc sẽ tốt hơn.

Trần Ngải Phương đưa tay sờ trán Cố Di Gia, xác nhận nhiệt độ cô không tăng nữa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Minh Thành lại hỏi: "Gia Gia thế nào rồi?"

Bây giờ cũng đã muộn rồi, nếu tự nấu ăn, không biết bao lâu mới có ăn. Quan trọng hơn là bây giờ ai cũng mệt nên chỉ muốn ăn nhanh chút gì đó rồi tắm rửa lên giường đánh một giấc thật ngon.

Cô ấy bước ra ngoài nói: "Vậy lát nữa em sẽ nấu cháo thịt cho Gia Gia, em ấy tỉnh lại là có thể ăn ngay."

Hai đứa trẻ cũng nhìn qua với ánh mắt đầy lo lắng. Trần Ngải Phương đáp: "Bây giờ em ấy không còn sốt nữa, chỉ cần không sốt thì không có vấn đề gì lớn."

Không phải cô ấy cố ý nói giảm mà bác sĩ cũng nói chỉ cần Cố Di Gia không bị sốt thì sẽ ổn thôi. Ngoài ra, cô ấy cũng quen với việc cô cứ cách ba ngày lại bị ốm. Có lẽ do thường xuyên bị ốm nên Trần Ngải Phương cũng có phần quen với việc này, chỉ cần không giống như lần trước bị say nắng hay sốt như lần ở trên tàu này thì thực sự không có gì nguy hiểm.

Đã nhiều năm qua cứ như vậy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận