Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 191: Tôi Sẽ Chờ 1

Nhìn thấy người đến, Trần Ngải Phương mỉm cười.

"Là chị dâu Diệp." Cô chào hỏi chị dâu Diệp, sau đó giới thiệu cho Cố Di Gia: "Đây là chị Diệp Huệ Cúc, vợ của đoàn trưởng Chu Chu Kiến Quốc thuộc trung đoàn 2, em gọi chị ấy là chị dâu Diệp là được."

Cố Di Gia ngoan ngoãn gọi chị dâu Diệp. Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng gọi theo chào hỏi, hiển nhiên hai đứa đã từng gặp chị dâu Diệp rồi.

Diệp Huệ Cúc đi đến, đánh giá Cố Di Gia, ngạc nhiên cảm thán: "Ồ, thì ra đây là em gái của đoàn trưởng Cố, cuối cùng cũng gặp được em, thật xinh đẹp, giống như tiên nữ trên bầu trời vậy."

Lời này của cô ấy cũng không khuếch đại, lúc trước nghe người ta nói em gái của đoàn trưởng Cố xinh đẹp như thế nào, lúc chưa nhìn thấy tận mắt thì đâu tưởng tượng ra được. Sau khi gặp được mới biết hai từ xinh đẹp không đủ để miêu tả, đâu có con gái nhà ai có thể xinh đẹp được như vậy chứ.

Đột nhiên cô ấy hiểu ra vì sao đoàn trưởng Cố lại muốn đưa em gái vào quân đội. Thiếu nữ xinh đẹp như vậy, nếu để lại trong thôn, sợ rằng sẽ gặp phải mấy tên côn đồ biến thái, nào có an toàn như quân khu.

Cố Di Gia xấu hổ cười nói: "Chị dâu Diệp quá khen rồi ạ."

"Chị không có khen quá lời đâu." Diệp Huệ Cúc cười nói: "Ngay cả phụ nữ như chị cũng ngẩn người, nếu là đám đàn ông chưa kết hôn, sợ là..." Nói đến đây cô ấy tự bật cười.

Cố Di Gia cảm ơn sự quan tâm của cô ấy rồi đáp: "Bây giờ em đã không sao, có thể đi lại loanh quanh đây ạ."

Cung tiêu xã cách khu tập thể gia đình ủy viên không xa, sau khi đi ra khỏi khu nhà ở lại đi mười phút sẽ đến cung tiêu xã.

Diệp Huệ Cúc vừa đi vừa nói chuyện: "Sức khỏe của đồng chí Cố sao rồi? Nghe chị dâu của em nói, lúc trước em ngồi xe bị mệt nên dưỡng bệnh trong nhà mấy ngày này, không sao chứ?"

Trần Ngải Phương gật đầu: "Đúng vậy, cho nên hôm nay em đưa em ấy ra ngoài đi dạo, thuận tiện dẫn em ấy quen đường xá luôn."

Từ cách nói chuyện quen thuộc của cô ấy và chị dâu, Cố Di Gia biết đây là một người mà chị dâu Trần Ngải Phương nói chuyện được, chắc trong lúc cô dưỡng bệnh, chị dâu đi lại trong khu tập thể sau đó làm quen được.

Cố Di Gia gật đầu, lại hỏi: "Nếu bọn em muốn đặt thì khi nào có thể lấy được hàng ạ?"

Đây là một người phụ nữ thích cười, nụ cười tươi rói, giọng cũng lớn nhưng không làm người chán ghét.

Cố Di Gia phát hiện, cung tiêu xã ở đây rất lớn, có lẽ đối tượng phục vụ là khu tập thể nên đồ vật rất đầy đủ, rực rỡ muôn màu, mấy thứ to như xe đạp, máy may, nhỏ như kim chỉ đều có.

Trần Ngải Phương và Diệp Huệ Cúc nói vài câu, biết cô cũng phải đi mua đồ ăn nên mọi người cùng đi.

Quê quán của Diệp Huệ Cúc cũng ở nông thôn, trên người mang theo sự chất phác của phụ nữ thôn quê, lại không mất đi khí chất, rất dễ ở chung.

"Vậy thì tốt rồi." Diệp Huệ Cúc cười nói: "Sắp đến mùa thu, sau khi trời chuyển lạnh, không khí bên này khá tốt, đi ra ngoài sẽ tốt cho sức khỏe hơn, không thể ngày nào cũng ở trong nhà được."

Diệp Huệ Cúc nói: "Vậy phải xem khi nào có hàng, có lúc không cần chờ quá lâu, có lúc chờ mất mấy tháng cũng không chờ được." Nói đến đây, cô ấy không khỏi lắc đầu. Mấy đồ vật to này rất nổi tiếng, rất nhiều người muốn mua nhưng luôn không có hàng.

"Chị dâu Diệp, chị gọi em ấy là Gia Gia là được, không cần khách sáo như vậy đâu." Trần Ngải Phương nói.

Cô ấy quay đầu nói với Trần Ngải Phương: "Chị cảm thấy, so với việc chờ ở đây, còn không bằng chờ khi đoàn trưởng Cố nghỉ ngơi, đi lên thành phố xem rồi mua, xe đạp và máy may trên thành phố rất nhiều."

Thấy Cố Di Gia nhìn chằm chằm xe đạp và máy may ở kia, Diệp Huệ Cúc cười nói: "Mấy thứ đó đã được người ta đặt trước rối, nếu mọi người muốn mua thì phải đặt mới được."

Sau khi chị dâu đi làm, kiểu gì cũng phải có một chiếc xe đạp, cho dù không cần lái xe đi làm, đạp xe lên chợ trong trấn mua vài thứ cũng thuận tiện hơn rất nhiều. May quần áo cho người trong nhà hoặc triển khai công việc may vá đều cần máy may, chắc chắn phải mua một cái.

Chỉ là hơi rắc rối một chút thôi.

Bảo Hoa kéo tay của anh trai, chạy đến chỗ bán đồ ăn vặt, kiễng chân nhìn.

Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi đến chỗ chuyên bán đồ ăn.

Trần Ngải Phương mỉm cười nói: "Để em xem thế nào, nếu không đặt được ở đây, vậy phải bảo Minh Thành đi lên thành phố mua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận