Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 196: Cô Rất Có Hảo Cảm Với Đoàn Trưởng Phong 2

Cố Di Gia thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có việc để làm. Thế là cô đứng dậy đi rửa trái cây, trái cây Phong Lẫm mang tới là một loại dưa lưới, đầu hơi nhỏ, không biết ngọt hay không. Thời buổi này trái cây rất khó kiếm, dù không ngọt nhưng mọi người vẫn thích ăn.

Khi Cố Di Gia cầm con dao cắt trái cây lên để gọt vỏ, Phong Lẫm đã đưa tay ra cầm lấy: "Để tôi gọt cho, cô ngồi đi." Cố Di Gia bất đắc dĩ nhìn anh cầm trái cây và dao, sau đó cô ngoan ngoãn ngồi xuống với Bảo Hoa như học sinh tiểu học.

Phong Lẫm gọt rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã gọt được một quả dưa lưới.

Cô nhìn anh gọt vỏ trái cây giống như đang xem biểu diễn nghệ thuật, Cố Di Gia và Bảo Hoa đều chăm chú nhìn, những lớp vỏ mỏng nối đều nhau thành một vòng tròn mà không bị đứt. Phong Lẫm cắt dưa lưới thành từng miếng, đặt vào đĩa sạch rồi đẩy đến trước mặt họ.

"Ăn đi."

Bảo Hoa ngẩng đầu, cười ngọt ngào với anh: "Cảm ơn chú Phong, chú Phong giỏi quá!"

Cố Di Gia cũng mỉm cười nói: "Cảm ơn đoàn trưởng Phong." Vẻ mặt cô thư giãn với sự thay đổi rõ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cô trở nên tự nhiên hơn khi đối mặt với anh, thậm chí còn hỏi anh: "Đoàn trưởng Phong, anh còn khát không? Để tôi rót thêm trà cho anh."

Phong Lẫm vốn định tự rót, nhưng thấy cô đã bưng ấm trà bên cạnh, lời nói lại chuyển thành: "Cảm ơn."

Cô đã có ấn tượng tốt với Phong Lẫm ngay từ lần đầu gặp mặt.

Phong Lẫm nhìn sắc mặt cô đã ửng đỏ, khuôn mặt tái nhợt nhuốm một chút đỏ, trông cô tràn đầy sức sống hơn. Cô cũng xinh đẹp hơn, giống như một cô gái ngọc ngà, được chạm khắc bằng hồng ngọc. Yết hầu của anh lăn lên lăn xuống, trên mặt vẫn nói: "Không có gì, đây là chuyện tôi nên làm thôi."

Trần Ngải Phương gật đầu: "Đúng là đoàn trưởng Phong, cậu ấy đến đón chúng ta ở ga xe lửa. Lúc đó có quá nhiều người xuống tàu, mọi người còn mang theo hành lý, sợ mình sẽ không chăm sóc tốt cho em nên đoàn trưởng Phong đã chủ động bế em xuống xe đưa đến bệnh viện ngay, một lúc sau bọn chị mới đến đó."

Cũng may, mặc dù Cố Di Gia có ấn tượng tốt với anh, nhưng cô cũng không có suy nghĩ gì khác, sau khi hết ngượng ngùng, cô quyết định cảm ơn anh một cách đàng hoàng. Vì vậy vào lúc này, cô đã đích thân cảm ơn anh một cách nghiêm túc. Trong vấn đề này, cô vẫn phải gửi lời cảm ơn chân thành đến người đã giúp đỡ mình.

Mãi đến chiều nay, cô mới biết được từ chị dâu rằng khi mình bị sốt cao, hôn mê bất tỉnh trên tàu, Phong Lẫm là người đã đưa cô đến bệnh viện. Lúc đó Cố Di Gia chỉ biết trợn tròn mắt.

"Vợ ơi, hai đứa..."

"Không có gì." Cố Di Gia nhìn anh cười, đôi mắt cười giống như hai vầng trăng khuyết xinh đẹp: "Tôi mới là người nên nói lời cảm ơn, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều... Và cũng cảm ơn anh, hôm đó đã đưa tôi đến bệnh viện."

Chuyện nên làm hả?

"Thật sao, là đoàn trưởng Phong thật hả chị?" Cô lắp bắp hỏi chị dâu.

Nói câu cuối cô thấy hơi xấu hổ.

Lý do là vì anh đang mặc bộ quân phục màu xanh lá, cô nhận ra anh là một quân nhân, mặc dù trông anh hung dữ và khó gần nhưng cô không quá sợ mà thấy rất an toàn. Ngoài ra, anh cũng rất đẹp trai, anh lính có bờ vai rộng, eo hẹp và đôi chân dài rất phù hợp với thẩm mỹ của cô. Chỉ là khí thế của anh quá mạnh mẽ, đôi mắt của anh dường như có thể nhìn thấu bí mật của người khác, khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh.

Cố Minh Thành bĩu môi, thấp giọng lẩm bẩm: "Anh chỉ sợ quân địch quá quỷ quyệt, nếu cậu ấy dùng thủ đoạn ăn trộm bắp cải non của chúng ta..."

Cố Di Gia mất nửa giờ để tiêu hóa chuyện này, thế nên cô không chú ý đến ánh mắt đầy ẩn ý của chị dâu. Dù sao sau khi biết được điều này, tâm trạng của cô rất tế nhị.

Rửa rau xong, Bảo Sơn hỏi: "Cha, bắp cải gì thế ạ? Bắp cải nhà chúng ta trồng còn chưa lên mầm mà."

Cố Di Gia chớp mắt, chẳng lẽ là vì anh trai cô nên anh mới làm vậy? Xem ra quan hệ giữa đoàn trưởng Phong với anh trai cô thực sự rất tốt. Nghĩ như vậy, Cố Di Gia lại cười cong cả mắt với anh: "Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn phải cảm ơn đoàn trưởng Phong."

Trần Ngải Phương liếc Cố Minh Thành một cái, nói: "Anh cứ yên tâm, Gia Gia còn chưa nhận ra được."

Cố Minh Thành: "..."

Trần Ngải Phương bật cười, nói với con trai đang đổ mồ hôi đầm đìa vì nóng: "Được rồi, Bảo Sơn ra ngoài nghỉ ngơi đi, thức ăn sẽ nấu xong nhanh thôi." Bảo Sơn nhìn xem, phát hiện không còn việc gì mình cần làm nữa, cậu bé đáp đồng ý rồi đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận