Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 208: Thế Mà Lại Là Đoàn Trưởng Phong? 2

Qua một chốc thì Cố Minh Thành cũng về.

Hai đứa nhóc vui vẻ đón cha về, Bảo Hoa hỏi: "Cha về rồi! Mẹ ơi, chúng ta ăn cơm được chưa ạ? Con đói quá đi à." Cô bé vuốt cái bụng tròn vo của mình.

Bảo Sơn vô tình vạch trần em gái: "Em mới uống canh đậu xanh, còn ăn thêm bánh gạo nữa, sao mà đói được hả? Em thèm thịt thì có."

Cố Minh Thành cũng ngửi thấy mùi thịt thoang thoảng trong không khí, quả thật là hương thơm trôi ngàn dặm bay ra ngoài khiến những người đi ngang qua phải dừng lại để ngửi. Còn có vài đứa nhỏ cũng thèm, khóc đòi cha mẹ mua thịt.

Anh ấy vỗ đầu con gái: "Đi thôi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi nào."

Đến giờ cơm tối, cả nhà quây quần bên nhau vui vẻ vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.

Cố Di Gia uống canh gà được hầm riêng cho mình, nguyên liệu nấu ăn đầu năm nay đều thuần thiên nhiên, canh gà rất ngon, cho dù chỉ cho có chút muối nhưng rất ngon miệng.

Cô không thể uống hết canh nhưng sợ để sang ngày hôm sau sẽ hư nên chia cho anh trai, chị dâu và hai đứa nhỏ cùng uống.

Cố Minh Thành cảm thấy không dễ chịu tí nào, anh ấy nhìn sang em gái mình rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao em lại đi đón bọn nhóc chung với Phong Lẫm?"

Tuy rằng Trần Ngải Phương cũng thấy bất ngờ nhưng cũng không hề kích động giống như lão Cố.

"Chú Phong nào cơ?" Cố Minh Thành cảnh giác hỏi. Ngay cả Trần Ngải Phương cũng nhìn sang.

Cô hoàn toàn cảm thấy không có vấn đề gì cả, thế nên cô không hiểu được vì sao trông anh trai cô lại có phản ứng mạnh như vậy.

"Sao mà vậy được?" Bảo Sơn thật sự chịu không nổi suy nghĩ kỳ lạ của em gái: "Hằng năm chỉ khai giảng có hai lần thôi, ngày mai không may mắn vậy đâu."

Chỉ có Cố Minh Thành là vẻ mặt hơi rối rắm.

Bảo Hoa không có hứng thú với canh gà, cô bé thích sườn heo rim hơn, cô bé này thích những món có vị đậm đà.

Cô ấy âm thầm quan sát em chồng, chắc chắn lại lần nữa em chồng vẫn chưa hiểu, vốn dĩ em chồng không cảm thấy đoàn trưởng Phong làm như vậy thì có gì sai, đoán chừng là do đoàn trưởng Phong nể mặt lão Cố nên mới săn sóc cho cô.

Bảo Hoa vội hỏi: "Ngày mai chú Phong không đến đón chúng mình nữa hả?"

Cô bé gặm sườn heo rim, vẻ mặt mong chờ nói: "Nếu ngày nào cũng là ngày khai giảng thì tốt biết mấy!"

Cố Di Gia không biết vì sao anh trai cô lại trở nên kích động như vậy, cô mờ mịt nói: "Lúc em đi đón Bảo Sơn với Bảo Hoa thì gặp phải đoàn trưởng Phong ở trên đường. Đoàn trưởng Phong lo cho sức khỏe của em nên giúp em đi đón hai đứa nhóc."

"Đúng rồi, đoàn trưởng Phong nói mấy ngày nữa ông Hồ sẽ trở lại." Hai mắt của Cố Di Gia sáng lên. Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành nghe vậy thì cũng rất vui mừng.

Bảo Hoa vui vẻ gật đầu nói: "Hôm nay chú Phong với cô út đến đón tụi con đi học về đấy ạ."

Lúc này, Cố Minh Thành cũng bỏ qua cơn tức với Phong Lẫm, anh ấy lập tức nói: "Anh phải đến hỏi Phong Lẫm xem khi nào bác sĩ Hồ quay lại, lúc đó anh sẽ xin nghỉ để đưa em đi bệnh viện."

Thế nên rất nhanh cô ấy đã bình tĩnh không nhìn nữa mà tiếp tục ăn cơm.

Trong lòng anh ấy đang mắng Phong Lẫm không có chuyện gì mà bày đặt đi xum xoe, dám gặp em gái sau lưng anh. Thế nhưng anh ấy cũng hiểu được anh làm vậy là đúng, thấy em gái anh ấy đi một mình nên anh đi theo cũng là do lo lắng cho cô, mặc dù có ý đồ riêng nhưng cũng có lòng tốt...

Xe đạp và máy may phải có phiếu công nghiệp mới mua được, mấy cái phiếu công nghiệp này tìm rất khó, nếu không thì lúc bọn họ xa quê thì cũng sẽ không có nhiều người muốn mua xe đạp và máy may của họ đến vậy.

Trần Ngải Phương và Cố Di Gia nhìn anh, không ngờ anh đã lặng lẽ làm hết rồi.

"Sau khi mua máy may về thì em dùng nhiều lắm, sau này em còn cần nó để kiếm tiền nữa mà, sao mà không góp phần cho được?"

Nhắc đến xe đạp thì Cố Minh Thành nói: "Anh đã nhờ đồng đội khi nào vào thành phố thì tiện thể mua giúp mình xe đạp và máy may rồi."

Trần Ngải Phương hỏi: "Anh còn phiếu không?"

"Anh không cần nghỉ phép đâu, để em nghỉ là được." Trần Ngải Phương nói: "Em đi tìm chị dâu Diệp để mượn xe đạp của cô ấy đưa Gia Gia đi."

Không cần phiếu sao.

"Yên tâm, có mà. Anh đã tìm người đi đổi rồi." Nghe vậy thì Trần Ngải Phương và Cố Di Gia đều yên tâm.

Tiền mua xe đạp và máy may không đủ, lần này dù cho anh trai và chị dâu có nói gì đi nữa thì Cố Di Gia vẫn lấy một trăm đồng của mình ra nhét vào tay anh cả.

"Thật sao?"

Cố Minh Thành thấy Cố Di Gia khăng khăng như vậy thì cười cười đưa tay nhận lấy: "Được thôi."

Anh ấy xoa đầu em gái: "Quần áo mà Gia Gia may thật sự rất đẹp, chiếc váy mà chị dâu em mặc trông xinh lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận