Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 209: Thế Mà Lại Là Đoàn Trưởng Phong? 3

Đừng bảo rằng đàn ông không có mắt thẩm mỹ, quần áo mà vợ anh ấy mặc vô cùng hợp và tôn lên khí chất và dáng người của cô ấy. Trần Ngải Phương đứng đó hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh, trông rất sáng sủa.

Nhìn sang cách sửa soạn của hai đứa nhóc cũng đáng yêu, hoạt bát và nổi bật hơn so với những đứa trẻ khác trong quân. Ai không biết còn nghĩ quần áo nhà họ là quần áo may sẵn được mua từ tiệm tạp hóa, thế nhưng tất cả đều là do em gái anh ấy làm.

Cố Di Gia thấy anh trai không từ chối thì cuối cùng cũng yên tâm.

Sau khi đưa một trăm đồng thì cô chỉ còn lại mấy chục đồng, nhưng cô cũng không lo lắng. Đợi đến khi mua được máy may về thì cô có thể bắt đầu kiếm tiền rồi.

*

Ở một nơi khác, nhà đoàn trưởng Chu đang ăn cơm tối.

Diệp Huệ Cúc hỏi con trai của mình là Chu Vệ Tinh: "Hôm nay ở trường con không bắt nạt em Bảo Hoa đấy chứ?"

Cô ấy lo lắng sáng nay con trai bị mất mặt với em gái Bảo Hoa nên bắt nạt cô bé trong trường. Nếu đúng là thế thật thì cô ấy phải đánh vào mông của thằng bé mới được.

"Chú Phong nào cơ?" Đoàn trưởng Chu hỏi.

Đám trẻ ở khu nhà tập thể sợ nhất là nhìn thấy đoàn trưởng Phong.

Chu Vệ Tinh tức giận nói: "Rõ ràng tụi con đã hẹn nhau tan học cùng về rồi, vậy mà em ấy lơ con rồi đi về với dì Gia Gia và chú Phong."

Trong lòng của đám trẻ con, đoàn trưởng Phong là một sự tồn tại rất đáng sợ. Anh không cần phải làm bất cứ điều gì cả, chỉ cần đứng im một chỗ là đã khiến cho đám nhóc không dám ồn ào khóc lóc.

Chu Vệ Tinh dẩu miệng nói: "Mấy đứa bạn trong lớp ai cũng thích em ấy, em mới nói với em ấy một câu, em ấy chỉ cần hét lên một cái là mấy đứa khác đã mắng em."

"Ngải Phương không nói chuyện này sao?" Đoàn trưởng Chu cũng cảm thấy rất khó tin, nếu đúng là thế thật thì lão Cố không thể nào gạt bọn họ, có đúng không?

Chu Vệ Tinh mất vui nói: "Ai bắt nạt em ấy? Con không hề bắt nạt em ấy, mà là em ấy bắt nạt con."

Diệp Huệ Cúc và đoàn trưởng Chu chắc chắn mình không nghe sai, hai người họ lờ mờ.

"Ôi trời, Bảo Hoa được yêu mến vậy sao?" Diệp Huệ Cúc cười nói: "Xem ra cái này giống với mẹ con bé rồi."

"Hơ, sao em ấy lại bắt nạt em được?" Chu Vệ Đông hứng thú hỏi, cậu bé cảm thấy em trai của mình lớn hơn Bảo Hoa một tuổi thì sao một cô bé như Bảo Hoa lại bắt nạt nó được?

"Là chú Phong, đoàn trưởng Phong ấy ạ." Chu Vệ Đông cười hì hì nói: "Cha ơi, mẹ ơi. Thì ra dì Gia Gia là bạn gái của chú Phong đấy ạ. Dì Gia Gia dũng cảm ghê, dì ấy không sợ chú Phong sao ạ?"

Trước đây bọn họ đều nghĩ rằng dường như cả đời này anh sẽ cống hiến bản thân mình cho quốc gia và quân đội nên không thể nào có bạn gái được, bởi vì không có đồng chí nữ nào chịu được khuôn mặt lạnh lùng đó của anh.

Diệp Huệ Cúc và đoàn trưởng Chu nghe thấy thế thì ngơ ngẩn ra, ngỡ đâu mình nghe nhầm.

Chỉ sợ đồng chí nữ bị anh dọa đến mức khóc nấc lên thôi.

"Gia Gia thế mà có bạn trai rồi à? Bạn trai của cô bé là đoàn trưởng Phong à?" Vẻ mặt của Diệp Huệ Cúc không thể tưởng tượng nổi.

Anh ấy không thể tưởng tượng được người như đoàn trưởng Phong mà cũng có bạn gái cơ à?

Chu Vệ Cương nuốt bánh bột ngô rồi nói: "Không phải trước đây cha nói vậy sao? Chú Phong chưa bao giờ gần gũi với đồng chí nữ nào cả, vậy mà chú ấy lại đi cùng với dì Gia Gia để đón Bảo Sơn và Bảo Hoa. Con nghĩ hẳn là dì ấy và chú Phong là người yêu ạ."

Có thể là do chức vị anh cả, hơn nữa cũng đang lớn dần nên Chu Vệ Cương rất có khí phách của người anh cả, chăm lo cho hai em trai khiến cho cha mẹ bớt lo.

Vợ chồng đoàn trưởng Chu đều nhìn sang đứa con cả.

"Không có đâu ạ!" Chu Vệ Đông nói: "Hôm nay chú Phong với dì Gia Gia đến trường đón Bảo Hoa với anh Bảo Sơn về nhà, anh cả nói hai người đó là người yêu ạ."

"Vệ Cương, sao con biết hai người họ là người yêu?" Đoàn trưởng Chu ngạc nhiên hỏi.

Đoàn trưởng Chu cảm thấy hình như đang có sự hiểu nhầm nào đó: "Có phải tụi con hiểu nhầm rồi không?"

Cậu bé nói rất rõ hai chữ "hẳn là".
Bạn cần đăng nhập để bình luận