Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 219: "Cô Bé Là Người Yêu Của Cậu?" 1

Từ sau khi vào quân đội, bình thường Cố Di Gia cũng không hay đi ra ngoài.

Những ngày đầu vừa mới tới thì do bệnh nặng chưa khỏi, cô chỉ có thể ở trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức, không thể ra ngoài. Chờ đến khi cô có thể xuống giường đi lại, cũng chỉ là đi dạo mỗi sáng sớm theo chị dâu đến cung tiêu xã mua chút thức ăn, nếu như không cần mua thức ăn, cô chỉ đi dạo gần cửa nhà, coi như rèn luyện thân thể.

Mỗi khi cô ra ngoài luyện tập, cũng là lúc khu nhà tập thể yên tĩnh nhất.

Lúc này phần lớn người nhà đều đi làm hoặc là đang bận rộn làm không hết công việc ở nhà, có rất ít người nhàn rỗi giống như cô, đi dạo bên ngoài vào buổi sáng khi mặt trời chưa gắt.

Vì vậy, mấy ngày nay Cố Di Gia cũng chưa gặp được người nào, cô vẫn chưa làm quen được với người của khu nhà tập thể.

Sau khi truyền ra tin đồn cô và đoàn trưởng Phong là người yêu, cô có chút xấu hổ, cho dù đoàn trưởng Phong đã tự mình ra mặt làm sáng tỏ, nhưng cô vẫn muốn tránh đám người này vài ngày.

Không có ý gì khác, chỉ là cô sợ gặp người ta sau đó bị hỏi tới chuyện có liên quan đến chuyện này, cô sẽ càng thêm xấu hổ. Cho nên còn không bằng chờ thời gian trôi qua, đợi tất cả mọi người quên đi việc này rồi nói sau.

Cố Di Gia trốn đến khi ông Hồ trở về từ thủ đô.

Nhưng nhìn sắc mặt anh cả chị dâu, lòng cô vẫn không nhịn được mà mềm nhũn, trong thâm tâm dâng lên chút bủn rủn và cảm động.

Cho dù ở đâu, người nhà của cô cũng đều rất tốt. Cố Di Gia cảm thấy rất may mắn.

Trong lòng cô ấy thở dài: "Cũng được, vậy anh đưa Gia Gia đi đi."

Nhưng hết lần này tới lần khác, năm đó anh cả vì cô mà lựa chọn đi lính. Chị dâu vì cô cũng lựa chọn ở lại trong thôn, không đi theo quân. Hai cháu trai cháu gái tuổi còn nhỏ nhưng đã biết chăm sóc cô út ốm yếu, chưa từng oán giận một câu.

"Không cần đâu, cứ để anh đưa Gia Gia đi cho." Cố Minh Thành nói: "Đúng lúc ngày mai không có việc gì, anh mượn xe đưa Gia Gia đi."

"Không đâu." Cố Minh Thành cười nói: "Trong quân đội không có nhiều nhiều, xin nghỉ một ngày cũng được, huống chi anh muốn đưa em đi bệnh viện khám bệnh, chuyện thế này bên quân đội vẫn thấu tình đạt lý."

Cố Minh Thành vẫn luôn chú ý đến việc này, trước khi ông Hồ trở về bệnh viện quân y làm việc, anh ấy đã nhận được tin, tan tầm về đến nhà là nhanh chóng nói chuyện này với vợ và em gái.

Dù cô có thể trao đổi thân xác với nguyên chủ, tuy rằng cô rất khó chịu nhưng rất nhanh đã vui vẻ trở lại, bởi vì nơi này cũng có người yêu thương cô, có người nhà đối xử với cô rất tốt, họ đã cố gắng xây dựng cho cô một thế giới không cần lo cơm áo, để cô có thể yên tâm.

Trần Ngải Phương nhìn anh ấy, biết cơ thể Gia Gia vẫn luôn là cái gai trong lòng anh, chỉ cần một ngày cơ thể Gia Gia chưa tốt lên, sẽ lại là một ngày anh không thể an tâm.

Trần Ngải Phương rất vui, lập tức nói: "Lát nữa em sẽ đi tìm chủ nhiệm Hội Liên hiệp phụ nữ xin nghỉ, ngày mai đưa Gia Gia đi bệnh viện."

Rõ ràng đối với một gia đình mà nói, cô chính là sự liên lụy, bất kể là ai cũng không thể che chở cô trong hai mươi năm mà như một ngày.

Buổi tối, Cố Di Gia ngồi bên giường, sửa sang lại đồ đạc trong túi đeo vai.

Thật ra đối với chuyện ai đưa mình đi bệnh viện Cố Di Gia đều không để ý lắm, nếu không phải vì cơ thể này không đi được đường quá dài, cô còn muốn tự đi.

Chiếc túi đeo vai này được cô đặc biệt làm để đựng những đồ cần thiết khi ngồi xe đến quân đội.

Cố Di Gia cười hỏi: "Anh cả, thật sự không chiếm thời gian của anh sao?"

Cố Di Gia nghe xong, cuối cùng cô cũng yên tâm.

Có lẽ chính là vì người đàn ông mà mình vẫn luôn cho rằng sẽ không có chút quan hệ nào với mình, đột nhiên trở thành người yêu của mình trong lời đồn, cảm giác là chỗ nào cũng không thích hợp.

Đặt lại số tiền đã đếm, Cố Di Gia sờ vào đồng hồ đeo tay trong túi đeo vai, cô lấy ra xem một chút, không khỏi lại nghĩ đến chủ nhân đã tặng cô chiếc đồng hồ này. Lời đồn đã qua nhiều ngày, bên ngoài không còn ai nói về chuyện này nữa, cũng sẽ không có ai hiểu lầm.

Cô đều ăn ở nhà, không có chỗ cần dùng đến tiền, hơn nữa với giá cả ở thời đại này, số tiền này nhìn khá nhiều. Chỉ là ngày mai đến bệnh viện, không biết sẽ có tình huống bất ngờ gì, cho nên tiền này phải mang theo.

Cố Di Gia đếm tiền trong tay mình, tổng cộng có bốn mươi ba đồng năm hào bảy xu.

Nhưng mà không biết tại sao, trong lòng cô luôn có chút là lạ.

Trên cơ sở của sự đặc sắc về họa tiết và thời đại, cô đã làm đa dạng thêm một chút khiến nó nhìn vô cùng khác biệt, bên trong còn có túi kín để đựng tiền và phiếu. Sau khi vào quân đội, chiếc túi đeo vai này được cô coi là nơi để đồ quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận